
bà cho nên
đang giúp hắn báo thù chứ?"
Thẩm Kiều ngước mắt nhìn cô.
"Ừ, thì ra là như vậy, có người động lòng." Đỗ Thanh Dương cười vui vẻ, giận hờn trước mắt tan biến hết.
Thấy Thẩm Kiều mở miệng muốn nói, cô lại nghĩ tới sự thảm hại của
mình vừa rồi, liền vội vàng đứng lên, "A, tôi muốn đi toa lét rửa tay,
xin lỗi không tiếp được nha."
Điềm tốt bắt được là tốt rồi, không nên đấu tới cùng nếu không người
thua thiệt sẽ là Đỗ Thanh Dương cô. Đối với những cô gái thông minh thì
chỉ cần nói một chút là được rồi, nếu không sẽ phản hiệu quả.
Thẩm Kiều ngồi đó một mình, vẻ mặt mất hồn.
Cô động lòng sao? Vậy sao?
Về đến nhà đã gần mười giờ, vốn Đỗ Thanh Dương còn muốn hẹn cô đến
Night Club mà họ thường đến để chơi liền một đêm nhưng Thẩm Kiều nghĩ
ngày mai cần phải xong bản thiết kế liền cự tuyệt.
Chiếc xe màu trắng dừng lại trong garage chợt thấy xe của Trình Dịch
Dương đã để ở đó từ lúc nào. Cũng đúng, thời gian này hắn chắc chắc đã
sớm về rồi. Cầm túi đồ trong tay, tâm tình vui vẻ mở cửa vào nhà. Trong
nhà các bóng đèn được mở lên sáng rực, vừa nhìn qua đã thấy Trình Dịch
Dương mặc đồ ở nhà, ngồi trên ghế sofa đọc một quyển sách thật dày, im
lặng, hơn nữa rất bình thản.
Nhìn thấy cô ở cửa, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Đã về?"
"Ừm." Cô trả lời, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục đi lên, ở nơi khúc
quanh chuẩn bị lên lầu chợt thấy trên bàn ăn ở trong phòng ăn vẫn để
nguyên bát đũa thì bỗng chốc dừng lại.
Trình Dịch Dương khá thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để thức ăn đã
ăn xong dư lại trên bàn không dọn dẹp. Như vậy, những thứ này...
Cô để túi đồ xuống, trở lại phòng khách lần nữa, "Dịch Dương."
"Ừ?"
"Thức ăn trên bàn..."
"A, anh nghĩ là buổi tối em sẽ về nhà ăn cơm."
Cảm giác áy náy xông lên đầu, cô cúi đầu, thì thầm tỉ mỉ: "Hôm nay Thanh Dương hẹn em đi ra ngoài dạo phố, bọn em đã ăn rồi."
"Thì ra là như vậy." Hắn để quyển sách trên tay xuống, "Như vậy anh sẽ dọn dẹp bàn ăn vậy."
"Anh..." Cô nhớ tới những thứ trên bàn kia còn chưa có ai động đến, "Không phải là chưa ăn đó chứ?"
"Anh muốn chờ em về nhà ăn chung."
Như vậy, hắn còn chưa ăn cơm? Lần này không chỉ là cảm giác áy náy,
cảm giác đau lòng từ sâu trong lòng cô thẳng tắp xông lên, hít một hơi
thật sâu, mới có thể nói: "Anh vẫn đợi em?" Hiện tại mấy giờ rồi? Hơn
mười giờ, sắp mười một giờ rồi, mà hắn còn chưa ăn cơm?
"Không có gì, dù sao cũng không đói lắm." Hắn dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi đáp.
Cô nhìn thức ăn trên bàn, cá kho tàu, sườn xào chua ngọt, đậu xào,
còn một bát canh bắp non, ba món đơn giản và một món canh nhưng đều là
món cô thích ăn.
Cô nhớ tới mình kết hôn thời gian dài như vậy, thức ăn xuất hiện trên bàn ăn đều là sở thích của cô. Cô cho tới bây giờ của chưa nói với hắn
mình thích ăn hay không thích ăn món gì, nhưng mà hắn lại rất rõ ràng sở thích của cô. Điều này chứng tỏ cái gì? Cho tới bây giờ đều biết hắn là một người đàn ông tỉ mỉ hơn nữa rất biết săn sóc, chẳng qua cô thật là
không ngờ hắn lại tốt với cô như vậy, tốt quá khiến mắt của cô có cảm
giác cay xè.
Xúc động, đột nhiên liền đi tới, cô tiến lên, dùng sức ôm hắn từ phía sau, đầu ngón tay ôm cái eo biền chắc thật chặt, "Thật xin lỗi, thật
xin lỗi." Luôn miệng nói xin lỗi vì cô đã quá tùy hứng và không để ý đến hắn. Cô luôn luôn làm theo ý mình, là người tự do tự tại, cho đến bây
giờ cũng không để ý rằng cô đã quên mất mình đã kết hôn thì tự do và
mong muốn của bản thân sẽ phải giảm xuống một nửa. Cho nên hôm nay hẹn
Thanh Dương cô cũng không nghĩ đến phải nói cho hắn biết, chỉ nghĩ khi
hắn về nhà mà không có cô ở đây thì chứng tỏ cô đã có chuyện đi ra
ngoài.
Cô thật là không ngờ, hắn lại đợi cô cùng ăn cơm, thậm chí đợi đến sắp mười một giờ.
Nhưng cô về đến nhà, hắn không có một câu chất vấn, không có một câu
trách cứ, chỉ lẳng lặng dọn dẹp bát đũa, hắn bao dung cô như vậy, sao cô không khỏi đau lòng?
"Được rồi, sao phải nói xin lỗi?" Trình Dịch Dương bỏ bát đũa xuống, vỗ nhẹ bàn tay cô.
"Về sau em đi ra ngoài, nhất định gọi điện thoại nói với anh một tiếng."
"Ừ."
"Nếu như mà em có trở về ăn cơm, cũng sẽ nói trước nói cho anh biết."
"... Ừ."
"Về sau không có sự tình đặc biệt, em nhất định ở nhà chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm."
"Được."
"Chồng à..." Cô dịu dàng gọi, mấy phần làm nũng, mấy phần xin khoan dung.
"... Ừ?" Trong ngày thường, cô chưa bao giờ sẽ gọi hắn là "Chồng à",
trừ khi kích tình ở trên giường. Cho nên, chỉ cần một tiếng "Chồng à" đã khiến cho hô hấp của Trình Dịch Dương ngừng lại.
"Anh xoay người, có được hay không?" Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, là đàn ông tất cũng không ngăn cản được thế công như vậy.
Trình Dịch Dương quay lại nhìn cô, đôi mắt cô trong suốt, lả lướt như sóng.
Nhón chân lên, khẽ hôn nhẹ lên môi hắn: "Anh, thật không đói bụng,
sao?" Hơi thở thơm như hoa lan, phun nhẹ trên môi hắn, nóng bỏng muốn
châm lửa.
"... Ừm." Hắn trầm mặc tựa như tròng mắt sâu của hắn, vẻ mặt coi như là bình tĩnh.
"Như vậy, để tỏ lòng áy náy của em, em tắm với anh, có được hay
không?" Thân thể xinh đẹp liền c