
Nhưng nghĩ đến bố mẹ, anh lại thấy khó chịu. Nếu như ly hôn thật, anh biết
ăn nói sao với bố mẹ đây? Hiện giờ, Văn Bác đang rơi vào hoàn cảnh: hôn nhân
bên trái, tình yêu bên phải. Tình cảm vợ chồng giữa anh và Y Đồng đã hết, chẳng
còn chung ngôn ngữ, không sao nói chuyện được với nhau, thậm chí luôn đứng ở
hai phe đối lập. Thật khó mà tưởng tượng ra làm sao để sống tiếp cuộc sống như
vậy.
Văn Bác nghĩ ngợi suốt ba ngày liền, anh gần như rơi
vào vực sâu của sự đau khổ, anh cảm thấy mình đang sụp đổ. Người ta thường nói,
đàn ông sợ chọn nhầm nghề, đàn bà sợ chọn nhầm chồng. Bản thân anh thì chọn
nhầm vợ, đó cũng là một tổn thất lớn nhất trong cuộc đời, mang lại ảnh hưởng
nặng nề đến cuộc sống và sự nghiệp của anh. Chọn nhầm vợ, hận quả thật nghiêm
trọng!
Suốt mấy ngày liền, Y Đồng đều không về nhà. Văn Bác
cũng chẳng buồn đoái hoài đến cô, anh muốn đợi cho Y Đồng nghĩ cho kĩ rồi nhanh
chóng ra tòa làm thủ tục ly hôn với mình.
Kể từ sau khi Văn Bác và Lương Tuyết chấm dứt quan hệ
với nhau, cô thường tỏ thái độ thờ ơ, không ngó ngàng đến anh. Văn Bác nhiều
lần tìm cách tiếp cận cô, muốn nói chuyện với cô nhưng đều không được. Lần này
ngay cả bạn bè cũng chẳng thể làm nổi. Văn Bác bắt đầu âm thầm tự trách mình,
bản thân anh đã vô tình làm tổn thương một người con gái tốt bụng. Anh nợ cô
một món nợ tình cảm.
Một hôm, hết giờ làm, trời đổ mưa to, Lương Tuyết
không mang ô nên không ra ngoài được, đành ngồi ở ghế sô pha trong đại sảnh
công ty chờ mưa ngớt. Văn Bác lấy hết dũng khí, cầm một chiếc ô đi về phía
Lương Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Em cầm lấy mà dùng!
Lương Tuyết chẳng buồn ừ hử, ánh mắt thất thần nhìn ra
màn mưa bên ngoài cửa. Văn Bác thấy cô chẳng có phản ứng gì nên cũng không tiện
nói thêm, lặng lẽ đặt ô lên ghế rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mưa to như trút nước,
chẳng mấy chốc, Văn Bác đã ướt đẫm cả người. Anh vừa đi vừa tự trách mình. Đi
không xa thì đột nhiên anh thấy trên đầu không còn mưa nữa, hóa ra là nhờ có
một cái ô.
Văn Bác từ từ quay người lại, nhìn thấy Lương Tuyết
đang đứng ở phía sau, lặng lẽ nhìn anh. Mắt Văn Bác như đỏ lên, anh nắm chặt
lấy tay Lương Tuyết. Lương Tuyết đột nhiêm ôm chầm lấy anh, bật khóc nức nở.
- Tuyết à, anh đã khiến em phải chịu ấm ức rồi! Em có
hận anh không? – Văn Bác hỏi.
- Em không hận anh! Em đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta không
làm tình nhân được thì đành làm bạn tốt của nhau vậy! – Lương Tuyết nói.
- Em thật sữ đã nghĩ kĩ rồi chứ? Không hận anh chút
nào sao?
- Em thật sự không hận anh!
Văn Bác vô cùng cảm động, cảm xúc lẫn lộn đan xen
khiến anh không nói lên lời. Mưa càng lúc càng to, gió ào ào thổi tới, mưa làm
ướt quần áo của họ. Văn Bác ôm chặt lấy Lương Tuyết, nước mưa chảy xuống tí
tách theo những lọn tóc của cô.
- Đi nào, anh đưa em về nhà! – Một hồi lâu sao, Văn
Bác nói.
- Vâng! – Lương Tuyết gật đầu đáp.
Văn Bác cầm ô đưa Lương Tuyết về nhà, vừa đi vừa đợi
xe. Mưa rất to, gần như chẳng có cái taxi nào còn trống cả. Anh ngao ngán chẳng
thể làm gì khác.
Lương Tuyết liền bảo:
- Không sao đâu, chúng ta cứ đi bộ một đoạn đã!
- Anh sợ em sẽ bị cảm mất!
- Không sao đâu!
Không bắt được taxi, hai người chẳng còn cách nào khác
đành phải dìu nhau bước thấp bước cao đi bộ, giày dép ướt nhẹp. Đúng lúc hai
người đang đi trong màn mưa thì đột nhiên có một chiếc xe Audi màu đen đi qua.
Trong xã hội hiện giờ, người lái xe hơi đâu đâu chả có, chẳng có gì đặc biệt
cả, điều quan trọng là bên trong có hai người ngồi, đồng thời người phụ nữ
trong xe đã nhìn thấy Văn Bác và Lương Tuyết che chung một cái ô, đi trong màn
mưa dữ dội.
Người phụ nữ ấy không ai khác chính là Ngô Liễu, bạn
thân của Y Đồng. lúc này cô đang ngồi trong xe của tình nhân. Ngô Liễu tình cờ
gặp Lương Tuyết và Văn Bác trên đường, cô lập tức gọi điện cho Y Đồng. đương
nhiên Văn Bác không hề nhìn thấy Ngô Liễu, hoàn toàn không hay biết sự tình…
Y Đồng nhận được thông báo của cô bạn thân liền lập
tức gọi điện cho Văn Bác. Văn Bác vốn không định nghe điện thoại nhưng nghĩ đến
việc không nhận điện thoại, Y Đồng sẽ lại hiểu nhầm, anh đành phải nghe máy. Y
Đồng liền chất vấn:
- Giờ anh đang ở đâu?
- Giờ tôi đang trên đường về! – Văn Bác nói.
- E là anh đang hẹn hò vói con đàn bà khác rồi! – Y
Đồng lạnh lùng nói,
Văn Bác giật nảy mình, nhủ thầm, con đàn bà chết tiệt
này, thính giác sao mà nhanh nhạy thế, chẳng khác gì chó bec giê, chỉ cần anh ở
cạnh người con gái khác là cô ta đánh hơi được ngay. Nhưng anh vẫn cố bình
tĩnh, nói:
- Cô nói vậy là có ý gì? Sao lúc nào cũng không tin
tưởng tôi thế?
- Anh đừng giả bộ nữa, tôi biết hết rồi!
- Sao lúc nào cô cũng muốn gây sự vô cớ với tôi thế
hả?
- Gây sự vô cớ á? Tôi sẽ khiến cho anh hết đường chối
cãi!
Y Đồng nói xong liền cúp điện thoại rồi đi thẳng đến
nhà Ngô Liễu. Cô muốn bảo Ngô Liễu đến gặp mặt để đối chất trực tiếp với Văn
Bác. Cô vốn định nói chuyện qua điện thoại với Ngô Liễu nhưng lại sợ Ngô Liễu
không đồng ý. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình phải đích thân đến nhà cô bạn thân
mới