
ứa Trác Nghiên, vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Hứa
Trác Nghiên nhìn thẳng vào mắt Liêu Vĩnh Hồng: “Tôi luôn tôn trọng chị, luôn nể
phục sự quyết đoán và tài giỏi của chị trên thương trường, càng yêu thích tầm
nhìn và trí tuệ của chị. Sự chín chắn, vẻ đẹp, thậm chí từng lời nói, cử chỉ
của chị đều khiến cho tôi kính phục, tôi cam tâm tình nguyện bán mạng làm việc
cho chị, vì chị làm nhiều hơn cả bổn phận của mình, là bởi vì chị cũng là phụ
nữ, một người phụ nữ cô độc chìm nổi trên thương trường. Tôi tưởng rằng giữa
chúng ta không chỉ đơn thuần là quan hệ chủ tớ mà còn có cả tình cảm tri kỷ,
tri âm. Nhưng tôi không ngờ chị lại là một người như vậy!”
Liêu
Vĩnh Hồng châm một điếu thuốc, nhả khói ra không khí. Một làn khói mỏng phủ mờ
tầm nhìn của cả hai. Cô ta đứng lên, đi ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống quang cảnh
đường phố bên dưới, giọng nói trở nên trầm trầm: “Chị biết, em sẽ trách chị, em
hận chị, chị cũng không dám giấu em, chị giúp Lâm Khởi Phàm, nhưng không hẳn là
lập kế hoạch, càng không phải hãm hại em, em còn nhớ mục đích mình đến Thâm
Quyến là gì không?”
Hứa
Trác Nghiên mím chặt môi, hồi lâu không nói.
“Em đến
đây là vì muốn quên đi một người đàn ông không thuộc về mình, chẳng phải như
thế hay sao?”. Liêu Vĩnh Hồng nheo nheo mắt rồi xoay người lại, nhìn ra cửa sổ,
lẩm bẩm: “Chỉ có mở rộng cánh cửa trái tim, bắt đầu tiếp nhận một người đàn ông
khác, em mới có thể quên người đàn ông trước kia!”
“Theo
cái lí lẽ ấy thì chị làm như vậy không chỉ là để mua vui cho Lâm Khởi Phàm mà
còn là giúp tôi ư?”, Hứa Trác Nghiên cười khẩy.
“Thực
ra Lâm Khởi Phàm chẳng có gì là không tốt cả, nếu như anh ta chỉ ham hố sự mới
lạ, muốn chơi bời, vậy thì chị chắc chắn không tham dự, thậm chí còn bảo vệ em.
Nhưng chị biết, lần này anh ta rất nghiêm túc. Anh ta nói thích em, thực ra lấy
anh ta cũng là một chuyện vẹn toàn với em!” Liêu Vĩnh Hồng không để cho Hứa
Trác Nghiên kịp lên tiếng phản bác, nói tiếp: “Để chị kể cho em nghe câu
chuyện, rồi em sẽ hiểu ra thôi!”
“Mười
năm trước, có một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, mang trong mình viễn cảnh
về lí tưởng và hoài bão, mang theo tất cả sự nhiệt tình đến Thâm Quyến. Văn
thư, bán hàng, marketing… công việc nào cô cũng thử làm, nhưng cô phát hiện ông
chủ và khách hàng của cô chỉ có hứng thú với dung mạo của cô, hoàn toàn không
thèm quan tâm đến những nỗ lực làm việc của cô. Về sau, có một cơ hội, cô ấy đã
đến Châu Hải. Ở đó cô mới biết thế nào là “một chân ở địa ngục, mà chân kia ở
thiên đường”. Đầu tiên là bị đồng hương hãm hại, cô bị ép phải vào đời, là cam
tâm sa đọa ư? Không phải, cô chỉ biết, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể
thực hiện được các vụ giao dịch của công ty để kiếm tiền thù lao.
Đừng
coi thường những cô gái điếm, ở Thâm Quyến, Châu Hải mà cả những đặc khu ven
biển này, nếu không có những cô gái điếm ấy, e cũng chẳng thể phồn hoa như ngày
hôm nay. Thị trưởng mới của Châu Hải năm đó là một người công chính liêm minh,
ông ta ra lệnh cấm tất cả những hình thức giao dịch bằng phương pháp trao da
đổi thịt này, loại bỏ tất cả gái điếm. Nhưng em có biết kết quả thế nào không?”
Liêu
Vĩnh Hồng cười khẩy: “Các ngân hàng ở Châu Hải đã phải gánh chịu một cơn sóng
gió quá lớn. Chỉ trong một đêm tất cả các khoản tiết kiệm bị rút hết thành tiền
mặt. Vì vậy thị trưởng phải lập tức hạ lệnh hủy bỏ lệnh cấm các khu giải trí
trước đây. Qua cơn sóng gió này, có rất nhiều người đã rút lui, họ đã mệt mỏi
rồi, cũng qua chuyện này họ hiểu rằng, bản thân họ đã dùng số tiền tích góp từ
việc buôn bán thể xác và tuổi xuân của mình để quay về quê hương, thế là hai
năm đó, xuất hiện không ít các nữ doanh nghiệp. Ha ha, cái thời đại này vốn dĩ
là cái thời đại chỉ chế nhạo kẻ nghèo chứ không chế nhạo gái điếm, cái mà mọi
người nhìn thấy là anh bỏ tiền đầu tư vào làm ăn chứ không nhìn thấy sự bê bối
của thành phố biển này lúc về đêm”.
“Trong
số đó có chị chứ gì?”, Hứa Trác Nghiên nhìn Liêu Vĩnh Hồng đoán ra phần nào.
Một người phụ nữ, tiền của cô không phải là do chồng cho, không phải thừa kế,
vậy thì cách tích lũy tiền bạc nhanh nhất chỉ có cách đó.
Liêu
Vĩnh Hồng không trả lời trực tiếp: “Cô gái ấy sau khi về quê, đã quen với chồng
cô ấy, hai người kết hôn rồi sau đó có con, bởi vì cô gái từng có quá khứ không
mấy tốt đẹp, nên bị gia đình chồng cô kịch liệt phản đối, cũng may vì cô mang
bầu nên mẫu thuẫn mới dịu bớt đi. Về sau cô sinh con, là một đứa con trai hai
cân hai, mẹ chồng cô rất vui, hôm đó liền giao toàn bộ giấy tờ nhà cửa, ruộng
đất và tiết kiệm cho con dâu, chỉ có điều, hạnh phúc chỉ được có hai ngày thì
đứa bé chị chẩn đoán mắc bệnh bại não.
Liêu
Vĩnh Hồng nói đến đây liền dừng lại, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa
Trác Nghiên biết, Liêu Vĩnh Hồng đang kể chuyện chính mình, nhưng cô không ngờ
lại có chuyện như thế này, quá tàn khốc. Đối với một người phụ nữ, một người
mẹ, đối mặt với chuyện này, Hứa Trác Nghiên không biết có nên đồng cảm và an ủi
Liêu Vĩnh Hồng không nữa.
“Cuối
cùng chồng cô rời x