
như
trước được nữa, phải để mắt đến tất cả mọi chuyện.”
Để mắt đến? Tần Dư Kiều tức giận vô cùng, đặt tay lên vai Lục Cảnh Diệu: “Khốn kiếp, em còn phải dùng mà!”
Lục Cảnh Diệu hơi ngửa ra sau, “Anh chỉ lấy quyền sở hữu, em vẫn còn quyền
sử dụng mà. Em muốn dùng thì cứ tìm anh là được rồi, anh sẽ căn cứ vào
tình hình cụ thể để phê chuẩn đồng ý.”
Tần Dư Kiều thực sự muốn
nổi khùng, ra sức lay vai Lục Cảnh Diệu. Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ chợt cất lên: “Chị Dư Kiều…”
Tần Dư Kiều xoay người, Lục Hi
Duệ đã đi vệ sinh về, lưng đeo chiếc cặp sách to đùng đứng ở trước mặt
cô và Lục Cảnh Diệu. Đằng sau nó còn có một tiếp viên hàng không, nở nụ
cười tiếp viên tiêu chuẩn: “Ngài Lục, có thể lên máy bay rồi.”
“Ừ.” Lục Cảnh Diệu lên tiếng.
Tần Dư Kiều định đứng lên, kết quả Lục Cảnh Diệu thuận thế kéo cô, Tần Dư Kiều ngã ngồi lên đùi anh.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Lục Cảnh Diệu ung dung lên tiếng, sau đó ôm eo cô đứng dậy, nói với Hi Duệ: “Hi Duệ, đi thôi.”
***
Từ thành phố S bay thẳng đến Maldives, lúc bay đến sân bay quốc tế của
Male đã là hơn 22 giờ địa phương rồi. Lúc xuống máy bay Hi Duệ đã ngủ
được một giấc, liếc nhìn xung quanh, gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ hưng
phấn, nói với chị Dư Kiều bên cạnh: “Chị Dư Kiều, nơi này chính là
Maldives ạ?”
Thật ra Tần Dư Kiều còn hơi giận chuyện Lục Cảnh
Diệu lấy hết giấy tờ của cô, có điều thấy vẻ mặt vui vẻ của Hi Duệ, tâm
trạng cũng khoan khoái theo. Nhưng khi nhìn thấy bản mặt của Lục Cảnh
Diệu, cô lại tức tối.
Qua hải quan, Lục Cảnh Diệu ngồi xổm xuống
ôm lấy Hi Duệ. Lục Hi Duệ rất ít khi được ba bế, vui vẻ ôm lấy vai Lục
Cảnh Diệu nhưng không quên nhắc nhở anh: “Ba ơi, ba đi chậm một chút,
chị Dư Kiều không theo kịp rồi.”
Tần Dư Kiều còn chưa nguôi giận, thấy Lục Cảnh Diệu ôm Hi Duệ đi nhanh như vậy, dứt khoát dừng lại không chịu đi, xách túi đứng ở đại sảnh.
“Ba ơi ba, ba ơi ba…” Ôm vai
Lục Cảnh Diệu, Lục Hi Duệ hô to. Lục Cảnh Diệu ôm Hi Duệ xoay người,
thấy Tần Dư Kiều vẫn giậm chân đứng ở chỗ cách anh hai mươi ba mươi mét
không chịu di chuyển.
Tại đại sảnh sân bay, hành khách với đủ màu da đi qua đi lại tấp nập. Lục Cảnh Diệu thờ dài, cau mày nhìn Tần Dư
Kiều, sau đó bước nhanh tới trước mặt cô, một tay ôm Hi Duệ, một tay dắt tay cô: “Đi thôi, mẹ nó.”
Tần Dư Kiều khó chịu vung tay ra.
Nhưng Lục Cảnh Diệu nắm càng chặt hơn, dọa cô: “Em có tin anh mang Hi Duệ đi bán luôn không?”
Lục Hi Duệ ở trên vai nghe thấy lời Lục Cảnh Diệu nói, cười ha ha quay đầu
lại, giúp đỡ ba ruột mình: “Chị Dư Kiều, chị không thể để ba bán em đi
được…”
Tần Dư Kiều cúi thấp đầu, lảng sang chuyện khác: “Em đang nghĩ không biết mình đã đặt phòng khách sạn chưa?”
"Đặt rồi, chỉ đợi cô Tần vào ở thôi.”
“Ừ.” Tần Dư Kiều khẽ lên tiếng: “Vậy thì đi thôi.”
Lục Cảnh Diệu bật cười sang sảng: “Đúng là trẻ con, Hi Duệ còn kiên cường
hơn em nhiều.” Tuy nói vậy, nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn nắm chặt lấy tay cô, dắt Tần Dư Kiều đi theo mình.
Ở sân bay có rất nhiều cửa hàng
miễn thuế, lúc Tần Dư Kiều nhìn thấy liền kéo Lục Cảnh Diệu đi vào chọn
mua. Bởi vì họ không mang gì cả nên phải mua rất nhiều đồ. Tần Dư Kiều
mua cho Hi Duệ trước, nhưng khi cô đang chọn quần đùi trẻ con cho Hi
Duệ, Lục Cảnh Diệu không nhịn nổi nữa mà lên tiếng: “Chẳng lẽ anh không
cần mặc quần đùi à?”
Lúc Lục Cảnh Diệu nói, có một đôi vợ chồng
Trung Quốc vừa đi qua, nghe thấy vậy, có lẽ cảm thấy buồn cười nên đi xa rồi còn ngoái đầu lại nhìn mãi.
Tần Dư Kiều trợn mắt lườm Lục Cảnh Diệu: “Anh không tự lấy được à?” Tuy nói vậy nhưng vẫn cầm một hộp quần lót nam nhét vào xe.
“Đổi số khác…” Lục Cảnh Diệu nói: “Cái này nhỏ quá.”
Tần Dư Kiều ngước mắt, khóe miệng cong cong, cố tình đổi một hộp màu hồng
nhạt. Thật ra Lục Cảnh Diệu không có ý kiến gì với chuyện này, lúc rời
khỏi giá hàng còn ghé vào bên tai Tần Dư Kiều nói: “Không biết tại sao
em lại thích đàn ông mặc màu hồng như vậy. Đây có được coi là sở thích
ác liệt không?”
Tần Dư Kiều: “…”
***
Sân bây bật
điều hòa nên không thấy nóng, nhưng khi vừa mở cửa đi ra ngoài, hơi nóng lập tức ập tới, còn mang theo mùi tanh của biển.
Lục Hi Duệ đã
bò xuống khỏi vai Lục Cảnh Diệu, còn xách đồ giúp Tần Dư Kiều, trong túi đựng mấy cái quần đùi hình nhân vật hoạt hình chị Dư Kiều mua cho.
Ra khỏi sân bay, xe của khách sạn đã chờ ở bên ngoài. Lái xe là một người
Ấn Độ điển trai, nói tiếng Trung rất tốt, lúc mở cửa xe cho Tần Dư Kiều
còn gọi cô là bà Lục: “Bà Lục, mời lên xe.”
Tần Dư Kiều hơi quẫn bách, sau đó bị Lục Cảnh Diệu lôi lên xe: “Ngẩn ngơ gì chứ, lên xe đi, bà Lục.”
Bà Lục, mới vài ngày thôi cô đã muốn người khác gọi cô như vậy rồi. Vì
không muốn để Lục Cảnh Diệu nhìn thấy khóe môi nhếch lên của mình, Tần
Dư Kiều lên xe liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến khi chiếc
xe chạy đến con đường phủ bóng dừa, Lục Cảnh Diệu đột nhiên choàng tay
lên vai cô: “Anh biết em đang mừng thầm trong lòng. Chắc em vui lắm nhỉ, bà Lục?”
Lục Cảnh Diệu còn cố tình kéo hai chữ bà Lục ra thật
dài, làm cho Hi Duệ quay đầu hỏi: “Ba ơi,