Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329820

Bình chọn: 9.5.00/10/982 lượt.

rước kia Lục Cảnh Diệu vui vẻ sẽ đưa Hi Duệ ra ngoài ăn, có điều khi chọn món, Lục Cảnh Diệu không

cho con trai có cơ hội lựa chọn mà bắt Hi Duệ ăn những món bổ dưỡng mà

anh muốn nó ăn. Nếu Hi Duệ kháng nghị không muốn ăn, Lục Cảnh Diệu nhất

định ném cho nó một câu: “Nếu không muốn ăn thì về nhà ngay cho ba.”

Nhưng Tần Dư Kiều không giống vậy, ví dụ Hi Duệ muốn chọn món này, Tần Dư

Kiều sẽ vô cùng dịu dàng mà giải thích món ăn đó không tốt cho quá trình phát triển của trẻ con.

Lục Hi Duệ là một đứa trẻ biết nghe lời, huống chi là lời của Tần Dư Kiều. Cho nên Tần Dư Kiều nói gì nó cũng

gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn bất ngờ.

Tần Dư Kiều chọn cho Hi Duệ

phần ăn trẻ em, lúc món bít-tết được đưa lên còn cắt ra cho nó. Khi Tần

Dư Kiều cắt bít-tết xong chuyển cho Hi Duệ, Hi Duệ thật sự rất vui, lần

đầu tiên nó được hưởng thụ đặc quyền của trẻ con. Cho đến bây giờ, nó

luôn cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ của trẻ con, ví dụ như làm bài

tập đánh đàn piano. Quyền lợi của trẻ con là gì, nó chưa từng thấy.

Tần Dư Kiều nhìn dáng ăn rất vui vẻ của Hi Duệ, thuận tiện dạy dỗ nó luôn,

ví dụ như cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn, bắt dầu có khuôn cách của

người mẹ: “Bây giờ đang là thời kỳ phát triển trổ mã của em, quan trọng

nhất là không được kén chọn, có biết không?”

Lục Hi Duệ gật đầu, sau đó hỏi chỗ khó hiểu: “Trổ mã là sao ạ?” Phát triển thì nó biết, còn trổ mã là gì?

Tần Dư Kiều: “…”

“Trổ mã chính là sau này con sẽ trở nên giống ba.” Lục Cảnh Diệu thật sự

không biết tính chân chó của Lục Hi Duệ từ đâu ra nữa, xen vào câu

chuyện: “Dư Kiều, cuối tuần này là tiệc mừng thọ của bác em, anh sẽ dẫn

Hi Duệ qua.”

Tần Dư Kiều đang cắt gân bò ra cho Hi Duệ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng: “Có thể không đến được không?”

Tần Dư Kiều nói rất uyển chuyển, mong rằng Lục Cảnh Diệu đừng làm loạn, cô

còn chưa chuẩn bị sẵn sàng công bố chuyện mình sinh con với một người

đàn ông từ năm mười chín tuổi.

Lục Cảnh Diệu chỉ liếc mắt cũng

nhận ra tâm tư của Tần Dư Kiều, cảm giác bị ghét bỏ không hề dễ chịu,

hơn nữa còn một lần ghét bỏ cả đôi. Vừa nghĩ vậy, Lục Cảnh Diệu lại cảm

thấy Hi Duệ thuận mắt hơn chút, rút một tờ khăn ướt đưa cho Hi Duệ: “Lau miệng, đừng ăn như mèo hoang vậy chứ.”

Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, cô thật sự rất sợ, quyết định giả bộ đáng thương với Lục Cảnh

Diệu: “Lục Cảnh Diệu, không phải anh nói sẽ cho em thời gian sao?”

Nội dung cuộc nói chuyện của hai người rất trừu tượng, Lục Hi Duệ không

hiểu họ đang nói gì, chỉ có thể giương mắt lên ngó rồi tiếp tục ăn, sau

đó lại ngó…

Dù là ai cũng có điểm yếu, điểm yếu của Lục Cảnh Diệu chính là dáng vẻ này của Tần Dư Kiều, nói với anh bằng vẻ mặt và giọng

điệu nũng nịu lại còn đáng thương như vậy, thật sự làm cho người ta chịu không nổi. Dừng một chút mới nói: “Em đừng lo, bình thường anh cũng có

vài mối làm ăn với Bạch Diệu, cũng nên tham gia tiệc mừng thọ của ông

ấy.” Mà không phải muốn dẫn Hi Duệ đi nhận ông gì cả.

Cuối cùng

Tần Dư Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì áy náy nên đối xử với Lục Hi

Duệ càng thêm tốt, đối xử với Lục Cảnh Diệu cũng ôn hòa. Thật ra Lục

Cảnh Diệu rất dễ dàng bị Tần Dư Kiều lấy lòng bằng nụ cười tươi rói sáng ngời đó. Cho nên người bên ngoài đều thấy gia đình ngồi trước cửa sổ

thủy tinh nơi đại sảnh hòa thuận biết bao, khiến người ta ghen tỵ chết

đi được.

***

Sau bữa trưa, Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu

cùng đưa Lục Hi Duệ đến lớp năng khiếu. Hi Duệ là đứa trẻ thích giao

tiếp với bạn bè, thích đến lớp hơn là mời gia sư.

Lúc xuống xe,

Lục Hi Duệ vui vẻ vẫy tay tạm biệt Tần Dư Kiều, trước khi đi còn ghé vào tai cô nói thầm một câu: “Chị Dư Kiều, nếu như chị làm mẹ em, em sẽ vui lắm.”

Tần Dư Kiều xoa đầu Hi Duệ, chất tóc mềm mại giống cô, tiếp đó hôn lên trán Hi Duệ, nói: “Tạm biệt.”

Sau đó Lục Hi Duệ đỏ bừng mặt trốn xuống xe.

Tần Dư Kiều định về nhà họ Bạch dọn đồ, Lục Cảnh Diệu biết Tần Dư Kiều nhất định phải chuyển nhà, có điều anh cũng không nóng vội muốn cô dọn đến

chỗ anh, nguyên nhân lớn nhất là anh không muốn nghe người nào nói huyên thuyên, bàn tán quan hệ của anh và cô.

Song Lục Cảnh Diệu có thể cho phép Tần Dư Kiều tạm thời không sống chung với anh, nhưng quyết

không cho phép chỗ ở của cô không có liên quan gì đến anh.

“Nhà

của Bạch Quyên cách trường của Hi Duệ quá xa, em dọn đến khu chung cư

Nhã Lâm này, anh đã đặt mua một căn hộ ở đây, nội thất đầy đủ cả rồi.”

Tần Dư Kiều kiểm tra vị trí của chung cư Nhã Lâm, ở đối diện vườn hoa trung tâm, hơn nữa còn gần trường tiểu học số hai hơn cả vườn hoa trung tâm.

Đưa đón Hi Duệ từ chung cư Nhã Lâm này đúng là rất thuận tiện, Tần Dư Kiều suy nghĩ: “Em trả tiền nhà cho anh.”

Lục Cảnh Diệu: “Giữ lại mua kẹo cho Hi Duệ đi.”

Tần Dư Kiều ghét nhất giọng điệu này của Lục Cảnh Diệu, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa xe.

Lục Cảnh Diệu ấn còi, "Ê" một tiếng với người phụ nữ ở bên cạnh, Tần Dư Kiều quay đầu nhìn anh: “Có chuyện gì hả?”

Lục Cảnh Diệu cũng nhìn Tần Dư Kiều, sau đó thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”

Thật ra anh rất muốn hỏi Tần Dư Kiều


Old school Easter eggs.