
iều chụp rất nhiều ảnh.... Nhưng mà nắng to quá, em
phơi nắng nên lại đen rồi."
Lục Hi Duệ nói xong, Dương Nhân Nhân và Vương Bảo Nhi đều mỉm cười, chỉ có Lục Nguyên Đông vẫn im lặng.
Dù gì Vương Bảo Nhi cũng từng là gia sư của Lục Hi Duệ, muốn rút ngắn
khoảng cách với cậu bé nên thân thiết hỏi Hi Duệ: "Duệ Duệ thích rùa
biển lắm sao?"
Lục Hi Duệ mở to hai mắt, lúc định mở miệng thì
Lục Cảnh Diệu lại đuổi nó đi: "Hi Duệ, con lên xem bác hai và chị Dư
Kiều đã xuống chưa?"
Hi Duệ vui vẻ ôm con chó Poodle lông đen của bác hai lên gác.
***
Thực ra Lục Gia Anh đã biết chuyện Dương Nhân Nhân và Lục Nguyên Đông sẽ đưa Vương Bảo Nhi tới, nhưng trong thời ngắn không biết xử lý tình huống
hỗn loạn này thế nào, liếc nhìn Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều thì vẫn thản
nhiên: "Dì Lục, hay dì cứ xuống nhà tiếp chuyện dì Dương và mọi người
đi?"
"Cũng được, vậy cô hướng dẫn Miêu Miêu nhé." Lục Gia Anh rời khỏi phòng con gái, trái tim đập thình thịch. Xuống nhà thấy nụ cười
khẽ của Lục Cảnh Diệu thì hai chân cứ như nhũn ra.
Sau khi Lục
Gia Anh xuống nhà, Đỗ Tư Miêu lập tức trở nên hoạt bát hơn, quấn lấy Tần Dư Kiều hỏi: "Chị Dư Kiều, chị thật sự muốn lấy cậu em sao?"
Tần Dư Kiều trả lời Đỗ Tư Miêu theo cách khác: "Bây giờ chị với Lục Cảnh Diệu đang hẹn hò."
"Chỉ hẹn hò thôi à?" Đỗ Tư Miêu bĩu môi.
Tần Dư Kiều cười cười. Mặc dù việc hướng dẫn Đỗ Tư Miêu chỉ là làm trò, cô
vẫn chỉ ra vài vấn đề trong bức tranh của Đỗ Tư Miêu: "Em xem bức vẽ
này, thật ra thì em nắm thần thái rất tốt, nhưng nền tảng cơ bản chưa đủ vững. Lúc em vẽ mẫu cần phải chú ý đến tỷ lệ, nơi mảng sáng tối giao
nhau, chỗ nào nên ảo thì phải ảo, cần thật thì phải thật. Không chỉ cần
chú ý tới cục bộ mà tổng thể cũng rất quan trọng, phải nắm chắc kết cấu
và tỷ lệ."
Đỗ Tư Miêu gật đầu lia lịa: "Chị nói như thầy của em vậy, nhưng rất khó thay đổi."
"Phải luyện tập nhiều hơn nữa." Tần Dư Kiều cười, nhớ lại hồi mình học vẽ.
Khi đó Bạch Thiên Du không đồng ý cho cô học, ngày nào cũng bắt cô học
ballet và piano, nên cô bảo Giang Hoa đăng ký lớp mỹ thuật cho cô. Mỗi
lần học nghệ thuật, cô và Giang Hoa sẽ đổi lớp cho nhau, để Giang Hoa
học ballet và piano chán chết hộ cô.
Đỗ Tư Miêu hỏi: "Chị Dư Kiều học chuyên ngành mỹ thuật gì thế?"
Tần Dư Kiều dời mắt: "Lên đại học chị học ngành không liên quan đến mỹ thuật, là triết học."
"Triết học? Không thể nào...." Đỗ Tư Miêu nhìn Tần Dư Kiều với vẻ khó tin, "Triết học thì có gì, tư tưởng Mác à?"
Tần Dư Kiều trả lời thẳng thắn: "Nói thật chị cũng không biết mình học gì,
ba dượng chị chọn cho. Ông có người bạn dạy môn này, nên bảo người kia
nhận chị làm học sinh luôn."
"Ba dượng?" Đỗ Tư Miêu trợn tròn hai mắt. Thật ra thì cô cũng không biết nhiều về Tần Dư Kiều, cô cứ tưởng
chị ấy cũng như cô, có một ngôi nhà giàu có lại hạnh phúc mỹ mãn.
Tần Dư Kiều không có ý kiến gì về đề tài này, một câu nói rõ mấy năm khó
khăn nhất mà cô đã từng trả qua: "Ba mẹ chị ly hôn năm chị học cấp ba.
Sau đó chị sang Anh cùng mẹ, rồi mẹ kết hôn với viện trưởng viện nghiên
cứu địa chất chỗ mẹ làm việc."
Tính tình Đỗ Tư Miêu cũng giống
như mẹ mình, rất dễ mềm lòng lại hay xúc động, kéo tay Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, chị đừng buồn nữa."
"Cảm ơn." Tần Dư Kiều cười khẽ một
tiếng, giọng nói vẫn tự nhiên. Mặc dù giọng điệu thản nhiên nhưng lại
làm người ta có cảm giác chân thành, "Chuyện đã lâu rồi, sao có thể buồn mãi được."
***
Tần Dư Kiều được Lục Hi Duệ gọi xuống nhà. Cô ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy Lục Cảnh Thiên cũng thật tốt, mỗi lần
cần lập tức sai bảo Hi Duệ. Mà Hi Duệ thì sao? nó rất vui vẻ khi làm
những chuyện này, cười híp mắt kéo tay cô: "Chị Dư Kiều, ba hỏi chị xong chưa?"
"Thằng quỷ sứ này thật đáng ghét." Đỗ Tư Miêu thấy Lục Hi Duệ đến liền chọc nó, đưa tay nhéo má Hi Duệ, chất vấn: "Tại sao không
để cho chị thơm má em? Trước kia em cũng cho chị thơm mà."
Lục Hi Duệ trốn ra sau Tần Dư Kiều: "Trước kia chị không hung dữ như vậy."
Tần Dư Kiều cười ra tiếng, tâm trạng tốt hẳn lên. Cho nên lúc cô dắt tay Hi Duệ xuống lầu, gương mặt mang một nụ cười rất tự nhiên.
"Dì Dương, Nguyên Đông, cô Vương." Tần Dư Kiều chào xong, rất tự nhiên ngồi cạnh Lục Cảnh Diệu.
"Chị Tần." Vương Bảo Nhi ngẩng đầu cười với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều chưa từng gặp Vương Bảo Nhi, hôm nay mới gặp, đúng là kiểu
người đẹp mất nết. Đánh giá cách ăn mặc của cô ta theo thói quen, khiếu
thẩm mỹ cũng không tồi. Cô rất thích đôi giày của Vương Bảo Nhi, đôi
giày cao gót màu xanh gắn đá, gót giày cao khoảng 12 cm. Đôi giày này
thoạt nhìn tinh xảo nhẹ nhàng mà lại thanh nhã nền nã.
Còn về
chuyện cô thích màu xanh lá đến mức nào, cô nhớ hồi còn thiếu nữ đã mua
cho Giang Hoa một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây.
Lúc Tần Dư Kiều quan sát Vương Bảo Nhi, Vương Bảo Nhi cũng quan sát Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều đã cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo bó cổ bẻ màu vàng
bằng tơ tằm, bên dưới là một chiếc váy lông ngắn màu đỏ, rất xinh đẹp
quyến rũ, hệt như cảm giác Tần Dư Kiều mang đến cho người khác.
Vương Bảo Nhi cúi đầu. Trước k