
ân này. Với anh ấy là để chóng quên cái lễ cưới
không thành với cô. Còn với tôi, anh ấy chỉ phần nào che lấp nỗi đau quá lớn từ
tôi mà nguyên nhân là bắt nguồn từ cô.
- Anh Can không xứng đáng để bị cô đối xử như vậy. Anh Can tốt hơn Trương Gia
Hòa nhiều lần.
- Tôi cấm cô hạ thấp Trương Gia Hòa.
Rồi ánh mắt Phương Dung càng lúc càng đáng sợ, cô tiến đến gần
Minh Thư hơn:
- Bây giờ cô không còn mang thai nữa, cẩn thận đấy. Tôi sẵn sàng hành động mất
khôn khi thiếu bình tĩnh đấy. Cả cô, cả Thái Quang Hy nữa.
- Nè, chỗ này không phải chỗ đánh nhau.
Một anh phục vụ bàn nhắc nhở, Phương Dung chỉ nhếch mép cười rồi
đi thẳng. Minh Thư tự đứng dậy rồi đi về. Với cánh tay trầy xước và chảy nhiều
máu, Thư không biết phải nói làm sao với Kỳ Tuấn. Cô đã một mình tới bệnh viện
băng bó và đi trở về nhà. Vừa về đến sân, trông thấy cậu con cưng, rồi cô lại
nhìn vết thương trên tay. Minh Thư suy nghĩ:
“- Vì Quang Hy, vì gia đình anh Can,mình phải nói sự thật. Dù sự thật có như
thế nào thì cũng không thể để Phương Dung suy nghĩ lệch lạc như vậy. Cô ấy sẽ
còn làm gì mình và Kimi của mình nếu như sự thật vẫn chưa được sáng tỏ.
Nhưng,... mình ước gì khi đó mình đã cứng rắn hơn. Mình đã để người đàn ông ấy
hiểu lầm. Mình cũng có lỗi trong cái chết của anh ấy!”
Dì Tư trong thấy Minh Thư đứng trầm ngâm một mình, bà đẩy xe đẩy
lại và nói:
- Kimi ơi, mẹ con về rồi kìa.
Minh Thư ngưng dòng suy nghĩ, cô nở nụ cười tươi tắn và bế cậu
con trai một cách trìu mến:
- Thằng nhỏ có quấy khóc dì không?
- Chắc là lạ người, Kimi có hơi khó chịu khi tôi cho bé uống sữa. Nhưng tôi sẽ
khắc phục điều này nhanh thôi cô chủ.
- Dì cứ gọi con là Thư, con không quen bị gọi như thế ạ.
- Dạ, tôi biết rồi.
- Dì đừng một tiếng dạ, hai tiếng dạ như vậy. Dì cứ xem con là con cháu trong
nhà, xem Kimi là cháu của dì.
- Cô chủ... à không... con thật dễ thương. Cậu chủ có phúc lắm mới cưới được
con đấy.
- Dì có việc gì thì cứ đi làm. Con sẽ trông Kimi.
- Ủa? Tay con bị sao thế này?
- Không có gì. Con chỉ bị thương nhẹ thôi. Con sơ ý.
- Không sao thật chứ?
- Con vừa ghé bệnh viện rửa vết thương. Không có gì đâu, dì đừng lo.
Kỳ Tuấn chỉ tình cờ gặp Âu Trình Can, cả hai định không nhìn mặt
nhau, nhưng rồi khi vừa đi xa một quãng. Trình Can quay lại:
- Nói chuyện một chút được không?
Kỳ Tuấn quay lại nhìn Trình Can, rồi anh dừng lại và cả hai đứng
đối mặt nhau. Cả hai đứng ở sân thượng nhìn toàn cảnh thành phố. Trình Can nói:
- Tôi nhận ra cô ấy hạnh phúc.
- Anh không nên nhận xét những điều như thế trước mặt chồng của cô ấy.
- Vì sao?
- Vì tôi sẽ nghĩ anh còn ý đồ với vợ tôi đấy.
- Cậu nghĩ như thế là không tin cô ấy rồi.
.
Kỳ Tuấn nhìn Trình Can rồi lắc đầu:
- Tôi luôn luôn tin vợ tôi. Chỉ là tôi không bao giờ tin anh.
- Được rồi. Với cậu tôi không đáng tin. Nhưng với vợ cậu, cậu rất đáng tin đúng
không?
- Điều đó chẳng liên quan gì đến nhau.
- Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi biết những bí mật. Tôi nhìn trước sắp có
thảm họa đến với cô ấy. Tôi không phải là chồng. Giữa tôi và cô ấy cũng chẳng
có mối quan hệ mờ ám nào cả. Nhưng tôi sẽ làm tất cả để cô ấy đỡ tổn thương vì
tôi luôn luôn mong cô ấy có được hạnh phúc.
- Anh...
- Biết. Không có nghĩa là sẽ phanh phui. Nhưng không nói cũng không có nghĩa là
sẽ giấu được mãi mãi.
Rồi Trình Can bỏ đi, Kỳ Tuấn hằn học nhưng lại bấm loạn không
nghĩ ra được gì. Nhìn vẻ mặt của Kỳ Tuấn, Trình Can lại thở dài:
- Chúng ta lớn lên bên nhau, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu. Cho tôi nói điều
này.
- Anh định lợi dụng điều đó để chiếm tình cảm của Minh Thư ư?
- Trước đây tôi có từng tồn tại suy nghĩ đó. Rồi đã có một người làm cho tôi
hiểu, dù quá khứ có như thế nào nhưng một khi đã kết hôn tức là đã chọn người
ấy là bạn đời cho đến trọn kiếp. Người đó chính là Minh Thư, vợ của cậu.
Kỳ Tuấn rất bất ngờ trước lời nói của Trình Can, rồi anh lại mỉm
cười:
- Người cô ấy chọn là cậu. Tôi biết cậu là mẫu người tốt xấu lẫn lộn. Và cái
điều duy nhất cậu làm tốt chính là làm người cậu yêu cảm thấy an toàn và hạnh
phúc. Tôi tin cậu sẽ giải quyết được những khúc mắc và những bí mật kia.
- Anh có biết anh đang nói gì không?
- Hoàn toàn sáng suốt.
Kỳ Tuấn nhìn Trình Can, anh chỉ nhún vai rồi bỏ đi trước.
Không dễ để từ bỏ một tình yêu nhưng đôi khi, yêu không có nghĩa
là phải có được trái tim người ấy thì mới là hạnh phúc. Trong nhiều trường hợp,
chỉ cần nhìn thấy người đó được bình yên và hạnh phúc thì có lẽ đã quá đủ rồi.
Sau khi thoát khỏi vụ kiện cáo, không mất quá nhiều thời gian để
Đàm Phúc lấy lại tiếng tâm như xưa. Hơn nữa, anh lại còn chuyển hướng chuyên
giúp hết lòng những vụ kiện cáo liên quan đến việc tranh chấp của các bậc trung
lưu. Không dư thừa để cho rằng Đàm Phúc là một chàng lãng tử của ngành Luật,
anh không quá hoàn hảo để gọi là một luật sư ưu toàn diện nhưng ở Đàm Phúc
người ta tìm thấy sự tin tưởng và đôi mắt rất có ý chí và niềm tin. Sau một
thời gian miệt mài với việc lấy lại uy thế, Đàm Phúc