
ấu xa em dành cho nó trước kia.
- Anh im đi! Sao nói gở thế ... Anh Tuấn sẽ không chết!
- Nổi giận thế cơ à?
- Em không đùa.
Phương Dung nhận được điện thoại, cô giận điên lên:
- Cái gì? Chết rồi à?
- Phải. Đại ca đã chết.
- Tốt hơn hết là hãy biến luôn đi nếu không muốn bị công an tóm.
- Biết rồi
Dĩ nhiên ván bài Phương Dung sử dụng bao giờ cũng có nhiều lợi
thế khác nhau. Chắc chắn Kỳ Tuấn sẽ ghi điểm 10 với Minh Thư khi đã ra tay cứu
cô. Nhưng Phương Dung nào biết Kỳ Tuấn không làm thế vì ghi điểm lấy lòng người
đẹp. Tuấn cứu Thư vì anh đã yêu cô thực sự, đã nghĩ tới ý định buông tay không
trả thù nữa...
Minh Thư về nhà, Ánh Tuyết đang chờ ở nhà cô. Cô bạn mừng rỡ khi
thấy Minh Thư được Đàm Phúc đưa về nhà:
- Cậu làm tớ lo quá! Cậu đi đâu thế?
- Tớ bị bắt cóc mà.
- Thôi, không nói gì nữa. Cậu và đứa bé không sao là mừng rồi. Vào tắm rửa đi!
Trông cậu dơ kinh khủng.
- Ừ.
Minh Thư nhìn mọi thứ xung quanh, dường như vẫn không thay đổi. Cô
bị bắt cóc vài ngày mà tưởng chừng đã xa nơi đây nhiều năm. Một cảm giác nhớ
khá lạ lùng cô dành cho căn nhà là quà cưới ông Minh dành cô cho và Kỳ Tuấn. Có
lẽ sống trong một không gian nào đó lâu ngày, người ta sẽ hình thành một thói
quen, xa tức là sẽ nhớ. Rồi cô lại nhìn tấm ảnh cưới to dùng treo ở đầu giường,
những vật dụng xung quanh, tất cả đều bố trí dành cho một đôi. Nhưng... đã bao
giờ Kỳ Tuấn được sử dụng những thứ trong căn phòng này ngoài cái tủ áo và phòng
tắm. Cô chưa bao giờ làm vợ cũng như chưa từng cho Kỳ Tuấn trách nhiệm làm
chồng.
Chiếc nhẫn cưới của Kỳ Tuấn và tờ đơn xin li hôn. Cô lau nước
mắt không khóc nữa, Đàm Phúc và Ánh Tuyết đang uống dở tách café thấy Minh Thư
đi ra với túi quần áo lại hết hồn chạy lại ngăn cản:
- Cậu đi đâu vậy?
- Em vừa mới về lại đi nữa à?
- Sao hai người còn ở đây?
- Chứ bọn này không ở đây cậu lại đi nữa à?
- Buông ra đi! Hai người làm cái quái gì thế?
Minh Thư kéo tay Đàm Phúc và Ánh Tuyết xuống rồi nhăn mặt:
- Em phải vào bệnh viện, chồng của em đang ở đó chờ em.
Kỳ Tuấn nằm sấp vì vết thương khá nặng ở lưng, vết dao xuyên da
thịt và suýt đâm lủng phổi. Lúc Tuấn nằm im khi ngủ thật là hiền và phúc hậu,
chẳng giống gương mặt lúc thể hiện tham vọng của anh chút nào. Tuấn vẫn chưa
tỉnh lại sau ca phẫu thuật, Minh Thư đặt tay lên vuốt nhẹ mái tóc Kỳ Tuấn rồi
thở dài. Bà Kim đẩy cửa vào, Minh Thư sốt sắng:
- Ủa? Mẹ...
- Con mới về sao không nghỉ ở nhà? Thằng Tuấn đã có mẹ lo rồi.
- Con không sao thưa mẹ.
- Nó đã về nhà lấy tiền mà không hỏi ý kiến của mẹ. Nhưng lại lấy tiền không đủ
nên liều mạng có bao nhiêu mang hết bấy nhiêu. Mẹ cứ tưởng nó lại đổ tiền ăn
chơi, ai ngờ đâu ...
- Con cũng không biết. Thật ra...
- Chuyện gì?
- Dạ không có gì. Thôi công việc mẹ nhiều, mẹ cứ về nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ ở
đây với anh ấy. Chừng nào anh Tuấn tỉnh lại con sẽ báo cho mẹ.
- Vậy thôi được, con giữ gìn sức khỏe. Sáng mẹ cho người đem thức ăn bổ dưỡng
tới cho con.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
Với cái bụng bầu đã to trông thấy, Minh Thư hơi khó chịu khi
tầng suất bị em bé đạp ngày một nhiều. Cô ngồi nhìn Kỳ Tuấn, thỉnh thoảng lại
kéo chăn cho anh đủ ấm. Thỉnh thoảng Tuấn vẫn nhăn mặt dù đang ngủ say, chắc là
vết thương lại đau khi thuốc tê hết hiệu lực. Thư ngồi đó nhìn Kỳ Tuấn mãi, cô
ngủ say lúc nào không hay.
Kỳ Tuấn tỉnh lại sau khi nằm hôn mê 1 ngày 1 đêm, cảm giác đầu
tiên là đầu óc thì quay cuồng còn vết thương ở lưng thì tê cứng làm anh không
cử động được. Nhưng điều làm Tuấn ngạc nhiên đó chính là Minh Thư đã ngủ gục
bên cạnh anh, lại còn nắm chặt bàn tay của anh. Tuấn muốn mình không cử động
mãi chỉ để ngắm nhìn Thư như thế. Nhưng chỉ cần 1 cử động nhẹ Minh Thư đã phát
hiện ra Tuấn tỉnh lại. Cô buông tay anh ra, mặt mệt mỏi nhưng khá mừng rỡ:
- Anh tỉnh lại rồi sao?
- Chào em.
- Anh có đau không? Vết thương thế nào?
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Anh bị thương vì đã đỡ cho em một dao. Anh không nhớ gì sao?
- Anh đã làm làm thế à? ... Nghĩa hiệp vậy ư?
- Giờ này mà còn đùa. Để em gọi bác sĩ kiểm tra lại cho anh.
- Được rồi.
Minh Thư vừa quay đi, Kỳ Tuấn liền nắm tay cô lại, cứ như là
không muốn rời cô vậy. Minh Thư hiểu ý và nắm lấy tay Kỳ Tuấn rồi nói:
- Chỉ là đi gọi bác sĩ thôi mà!
Một khoảnh khắc mà có lẽ trong đời Kỳ Tuấn anh sẽ không bao giờ quên. Sau khi
nói câu đó xong, Kỳ Tuấn đã nhận được từ Minh Thư một cái hôn chạm nhẹ lên môi
thật ngọt ngào biết bao nhiêu. Những nụ hôn đã từng xuất hiện giữa Tuấn và Thư
nhưng đó chỉ là những nụ hôn gượng ép thực hiện còn bây giờ thì không. Một nụ
hôn Thư dành cho Tuấn, dù cảm giác khó chịu vẫn còn ảm đạm quanh cơ thể anh
nhưng Tuấn lại cảm thấy sự mãnh liệt trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng bao giờ hết.
Tuấn ngơ ngác nhìn Thư, cô bỏ đi một lúc rồi mà mặt anh vẫn còn ngơ ngác.
- Tỉnh lại đi! Khoảnh khắc ngọt ngào, đê mê quá hả?
Kỳ Tuấn ngừng cười, Phương Dung xuất hiện cắt đứt dòng cảm xúc đê mê, ngây ngất
Thư vừa dành cho anh. Phương Dung nói:
- Đã tiến được một bước dài trong