Teya Salat
Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322392

Bình chọn: 10.00/10/239 lượt.

g thân ái, hiện tại ngươi có thể đáp ứng yêu cầu của ta chưa?” Diêu Tín Hoa bị việc vui kích

thích, một thoáng đã quên lưỡng đạo hồng thủy vừa rồi, trong nháy mắt đã kìm lòng không đậu tươi cười đầy mặt. Cũng không thôi, sơn cùng thủy

tận nghi không đường, hi vọng lại nhất thôn a! (Hề: ta đoán là tương tự

câu xe đi đến núi ắt có đường) Nàng đã sớm tính rồi, chờ lợi dụng Vô

Tình xong, nàng liền lập tức lôi kéo đồng dưỡng phu trốn chạy. Ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ trêu chọc thị phi, nhất là nam nhân mồm rộng này, giỏi nhất ô nhiễm Tiểu Phong thuần khiết của nàng.

“Ta không cần.” Trảm đinh tiệt thiết.

“Ngươi nói gì?” Nàng nhất định là nghe lầm, lặp lại lần nữa.

“Ngươi đáp cũng như không đáp. Vì sao ta phải đáp ứng yêu cầu của ngươi?” Đương nhiên.

Trái tim Diêu Tín Hoa tan nát: “Ngươi cư nhiên dám đùa giỡn tỷ tỷ! Tỷ tỷ rất thương tâm! Ô ô…..” Đáng giận đám nam nhân vô dụng mà cầm đầu là Ngô

Đại Niên! Nếu bị nàng tra ra rốt cuộc là ai giáo huấn tư tưởng tà ác như thế cho đồng dưỡng phu của nàng, nàng nhất định sẽ làm cho hắn chịu

không nổi! [Đợi chút, Diêu đại tiểu thư, có thể chịu không nổi là giấc

mộng lớn nhất của khất cái nha! Đại tỷ thánh minh! Van cầu ngươi làm cho chúng ta đều có thể chịu không nổi đi!'>

Diệp Thiếu Phong vươn

tay ra, tuyệt không ngại mất công kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Diêu Tín Hoa: “Ngon, không khóc nga….”

Chính là –

Xem ra muốn từ miệng nữ nhân này moi ra một mảnh nhỏ bí mật, thật sự là so với nam nhân học thêu hoa còn khó khăn hơn.

Ai….

Thật sự là đồng dưỡng phu mệnh khổ, có một chủ tử có thần kinh còn thô hơn

cây cột miệng còn nhanh hơn trai ngọc đồng dưỡng phu mệnh càng khổ!

Hình ảnh chưa công khai.

Diêu Tín Hoa: “Các ngươi muốn hù chết ta có phải không? Không việc gì tới

nhà vệ sinh dập cái gì lửa! Nếu Tiểu Phong gặp chuyện gì, tất cả các

ngươi đều chôn cùng cho ta!”

Nam nhân vô dụng Giáp: “Bởi vì chúng ta cho rằng ‘Cháy’ …. Nên… mới đi ‘cứu hỏa’ a…” Vô cùng ủy khuất nói.

Thật sự là một bạo quân a!

Diêu Tín Hoa: “Các ngươi là trư à! Nơi này là miếu hỏa thần! Miếu hỏa thần! Miếu hỏa thần mà cháy thì còn thể thống gì nữa!”

Nam nhân vô dụng Ất: “Hóa ra miếu đổ nát này kêu là miếu hỏa thần a…” Lần đầu biết nha.

Chán nản. “Các ngươi đều lăn ra ngoài xin cơm cho ta!”

Mọi người: “Bây giờ là nửa đêm nha…”

[Phong Vô Tình đang hôn mê phía sau tượng thần: Ngô… Thiên Lôi tảng? Đây là

địa phương nào? A a, miệng vết thương hắn đau quá, đầu cũng đau, lỗ tai

cũng đau quá!'>

Phong cùng, nhật lệ, có mĩ nam ngồi bên cửa.

Ngưng mi, than nhẹ.

Sư đệ a, ngươi ở nơi nào? Ngươi có biết vi huynh thập phần nhớ ngươi

chăng? Vi huynh cũng tin tưởng ngươi nhất định đang vô cùng nôn nóng tìm kiếm tung tích vi huynh. Nhưng…

“Này! Phong đại thúc! Ngài xem

mạch đã nửa canh giờ rồi, rốt cuộc là đã xong hay chưa? Ta muốn đi nhà

vệ sinh!” Nếu không phải Diêu Tín Hoa căn dặn là lúc nàng không ở hết

thảy đều phải nghe theo Phong Vô Tình, hắn mới không bồi dã nam nhân

ngồi bên cửa ngẩn người đâu.

Đôi mày Phong Vô Tình giãn ra, ôn

hòa cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi gọi Diệp Thiếu Phong?” Tuy hắn lớn hơn

Diệp Thiếu Phong mười bốn tuổi, bị kêu một tiếng đại thúc cũng không

quá, nhưng ngày thường nghe tiểu sư đệ mười bảy tuổi kêu sư huynh dài sư huynh ngắn, đột nhiên bị một thiếu niên xấp xỉ tuổi sư đệ kêu đại thúc, trong lòng thật đúng là có chút đau đớn a. Tuy năm tháng không buông

tha một ai, nhưng hắn có già như vậy sao?

“Nói cả năm lần rồi, đúng vậy!” Nhìn không ra dã nam nhân này mặt mũi trông thông minh, cư nhiên lại si ngốc được ngay.

“Ngươi nói ngươi là do Diêu cô nương nhặt về? Vậy sự tình trước năm sáu tuổi

ngươi có ấn tượng gì không? Tỷ như nhà ở nơi nào? Phụ mẫu ra sao? Làm

sao có thể trúng độc?” Thiếu niên này tên không giả, lại nhìn tuổi hắn

cùng diện mạo này, nói không chừng huyết án năm xưa hắn cùng sư đệ đang

truy tra có quan hệ. Diêu Tín Hoa càng cổ quái hơn, nhưng là miệng nàng

quá nhanh, rất khó dò ra được điều gì. Chẳng thà hỏi thiếu niên này,

nhiều năm qua luôn bị nhốt trong miếu đổ nát, nhìn đời chưa sâu, tuy

rằng tính tình có chút thối, nhưng tâm can lại như thủy tinh, vừa nhìn

liền thấu.

Diệp Thiếu Phong nhíu nhíu mày, giống như cự tuyệt nhớ lại chuyện đó: “Trước sáu tuổi ta tuyệt không nhớ được, cái gì đều

không biết.” Trí nhớ của hắn bắt đầu từ Diêu Tín Hoa, hắn cũng tin

tưởng, bất luận quá khứ, hiện tại, tương lai, thế giới của hắn đều chỉ

biết có Diêu Tín Hoa, không dung được người thứ ba nào.

“Như

vậy…” Xem ra là, có lẽ là chịu qua cái gì kích thích không biết chừng.

“Ngươi đi nhà vệ sinh đi, nhưng đừng quên cái này.” Hắn cầm lấy một cái

chén bể nhét vào tay Diệp Thiếu Phong.

Diệp Thiếu Phong khuôn mặt ghét bỏ nhăn lại: “Lại nữa?” Nói thật, hắn thật sự hoài nghi dã nam

nhân có phải đầu óc có bệnh hay không, cư nhiên muốn hắn mỗi ngày cung

cấp nước tiểu cho hắn kiểm tra.

“Không cần nhiều lắm, một chút là đủ rồi. Ta phối dược cho ngươi đã nửa tháng, phán đoán bệnh tình của

ngươi theo mạch tượng không hoàn toàn chuẩn