Polaroid
Kế Cứu Chồng

Kế Cứu Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322272

Bình chọn: 8.00/10/227 lượt.

ìn Chử Nhược Ân nói. “Vũ Thần thích em, về sau đừng để nó đến chung cư nữa, cũng đừng ở một mình với nó.”

“Có nghiêm trọng như vậy không? Anh ấy thoạt nhìn rất hiền lành, thân thiện mà.”

“Bảo bối, em đừng có đơn thuần như vậy! Em không biết đàn ông đều là sói đội lốt cừu à?” Anh dùng hai tay khóa trụ eo cô lại, xoay người để cô nhìn thẳng vào mình.

Có nhiều người đàn ông mơ ước được gần gũi người yêu anh như vậy, anh thật hy vọng có thể đem cô giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy cô, tới gần cô.

“Vậy anh thì sao?”

“Anh à? Anh là cừu khoác da sói.” Nói xong, đầu anh chậm rãi cúi xuống , khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần, hơi thở tự tin bá đạo lập tức ào ào vây quanh cô, chiếm lấy hô hấp của cô.

“Vậy mới lạ….” Chử Nhược Ân cười hi hi, trốn tránh, cuối cùng tiếng cười của cô đều bị môi anh chặn lại, cả khuôn mặt ngửa lên để đón lấy nụ hôn sâu của anh.

Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa ướt át , tràn ngập nhớ nhung cùng những cảm kích một tình yêu chân thực mà say đắm, khiến lồng ngực cô căng đầy dư vị hạnh phúc, bị ngọt ngào vây quanh, suýt nữa hít thở không thông.

Part 2:

Trong hoa viên, hai người đang chìm trong dư vị của hạnh phúc cùng ấm áp , từ cửa sổ tầng hai lại có một đôi mắt hừng hực lửa ghen đang nhìn chằm chằm vào nụ hôn triền miên như muốn đốt cháy tất cả.

Chỉ cần hai người họ chưa kết hôn, hắn vẫn còn cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Chiều mùa hè, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trước đình cây cối xum xuê, màu xanh mát mẻ cùng với sắc màu rực rỡ của hoa cỏ theo gió lay động, tỏa ra không khí chung quanh một mùi thơm dễ chịu giữa trời chiều oi bức.

Bành Vũ Hiên cùng Chử Nhược Ân cuối cùng cũng trở về chung cư, nơi thuộc về thiên đường tình yêu của hai người.

Trở lại chung cư, thứ đầu tiên anh muốn ăn không phải là cao lương mỹ vị gì xa xôi, mà là món chân gà nướng yêu thích nhất từ trước tới giờ.

Khi mà hương vị quen thuộc khiến kẻ khác thèm nhỏ nước miếng đã chân thực ngấm sâu vào trong lòng, ngay cả quãng thời gian phiêu dạt kia cũng khiến anh nhớ nhung tưởng niệm không thôi.

“Đại ca, chúc mừng anh đã trở về nha. Món chân gà chị Nhược Ân làm này, khách đến nếm thử đều khen không dứt miệng đó.” Chử Nhược Lâm bưng khay đồ ăn nóng hổi đến trước mặt Bành Vũ Hiên.

“Nhược Lâm, cảm ơn em thời gian qua đã làm bạn với Nhược Ân!”

“Đâu có, em còn đang chờ kiếm việc, phải cảm ơn chị ấy đã đồng ý chứa chấp em ấy chứ!”

Chử Nhược Lâm vừa nói xong, xung quanh rộ lên tràng cười vui vẻ.

Chử Nhược Ân từ nhà bếp đi ra, tháo tạp dề ngồi xuống trước mặt Bành Vũ Hiên. “Khoảng thời gian này, Nhược Lâm quả thực giúp em không ít việc.”

“Ai bảo em là em gái chị chứ, giúp chị gái cũng là việc nên làm.” Chử Nhược Lâm cười hi ha nói thêm. “Hai người vừa về, nhất định là có rất nhiều lời ngon tiếng ngọt muốn tâm sự với nhau. Em sẽ không ở trong này làm bóng đèn nữa!” Nói xong, cô thức thời tiêu sái bước đến quầy bar.

Bành Vũ Hiên chuyên tâm thưởng thức món ăn yêu thích, Chử Nhược Ân nhìn anh cúi đầu chăm chú ăn nhịn không được đành mở miệng hỏi. ” Có ngon không anh?”

“Ừm, ngon, rất ngon!” Anh kéo tay cô, con ngươi đen chứa đựng đầy thâm tình: “Cha đã đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi!”

“Thật sao? Trưa nay anh đi nói chuyện với bác chính là về chuyện này sao?” Hai mắt Chử Nhược Ân bừng sáng, trong lòng có một sự hân hoan không nói nên lời.

“Ừ, cha anh nói, em là một cô gái tốt khó tìm được, ông ấy không nên lấy điều kiện gia thế mà chọn con dâu. Cha còn nói, nếu không phải nhờ em hóa giải cục diện bế tắc của cha con anh, đời này ông ấy sẽ ôm theo tiếc nuối mà chết, nên ông ấy đã đồng ý cho anh lấy em. Nhưng mà ông ấy có một điều kiện tiên quyết, đó là anh giúp ông ấy thiết kế hoàn hảo bản vẽ công trình trước đây, chờ cho dự án thuận lợi triển khai xong, chúng ta sẽ kết hôn.”

Chử Nhược Ân ở bên cạnh nghe thấy vậy liền cười vui vẻ, hai mắt cũng phiếm lệ hồng.

Mọi chuyện thật là khó đoán được. Ngẫm lại trước đây cha Bành Vũ Hiên đối với cô phi thường là khinh bỉ, đùng đùng nổi giận đuổi cô ra khỏi phòng bệnh, không cho cô thăm anh, không ngờ chỉ sau một lần giúp ông ấy nói chuyện cùng Bành Vũ Hiên, đã thay đổi được suy nghĩ của ông, lại còn được ông tôn trọng.

“Những người yêu nhau đương nhiên sẽ thành gia lập thất với nhau, sao em lại khóc chứ?” Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.

“Em vì vui quá mà khóc…”

“Bảo bối ngốc!” Bành Vũ Hiên bật cười lắc đầu, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh.

Thật vất vả, bọn họ cuối cùng cũng đi đến ngày này, chỉ mong mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, chỉ mong….

Ăn cơm chiều xong, hai người trở lại căn phòng quen thuộc, cái gì cũng đều chưa thay đổi.

Trên cửa sổ vẫn đặt một gốc cây hương thảo như ngày trước, đầu giường vẫn để một chiếc loa nhỏ phát bản nhạc Chử Nhược Ân thích nhất, hết thảy mọi thư đều giống như trước, ngọt ngào như trước, hạnh phúc như trước.

Sau khi tắm xong, cô thay áo ngủ, gối đầu lên cánh tay người yêu, hài lòng thở dài một hơi.

“Bà xã, cám ơn tất cả những chuyện em đã làm cho anh.” Bành Vũ Hiên ôm lấy cô, hôn lên trán cô