80s toys - Atari. I still have
Jq Thiêu Đốt Năm Tháng

Jq Thiêu Đốt Năm Tháng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323664

Bình chọn: 9.5.00/10/366 lượt.

rong còn ngồi mấy người đàn ông, giống như đang thương lượng chuyện gì.

“Xin chào, tôi tới lấy túi của tôi.” Tôi không dám ngẩng đầu mặt nhìn Diệp Tử Ninh, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt anh ta, toàn thân tôi cứng ngắc, lông tơ đứng thẳng.

Anh ta chậm rãi nói: “Ở nơi tôi này, Tiêu tiểu thư lại đây kiểm tra một chút có gì không thấy hay không.”

Tôi dưới ánh mắt sáng như tuyết của mấy người đàn ông kia, từng bước một qua đi Diệp Tử Ninh, Diệp Tử Ninh tựa vào ghế của mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi.

“Đi tới một chút.” Anh ta nói, mở ngăn tủ lấy cái túi đưa cho tôi.

Khi tiếp nhận đầu ngón tay anh ta ở dưới túi nhẹ nhàng cào nhẹ lòng bàn tay tôi, tôi chấn động, nhất thời hoa dung thất sắc, hay là. . . . . . Này, này, đây là quấy rối tình dục trong truyền thuyết?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng mà người ta vẻ mặt phong khinh vân đạm, giống như không có chuyện gì phát sinh qua, chẳng lẽ là tôi đa tâm?

Tiếp theo anh ta lại nói: “Nhìn xem có cái gì … không thấy hay không?”

Tôi lấy đồ đạc trong túi ra, kiểm tra bóp tiền một chút, hoàn hảo, tiền vẫn còn nguyên, có điều ảnh chụp của tôi đựng trong bóp tiền cũng không thấy.

Nhưng ảnh chụp tuyệt không đáng giá cho mấy, tôi cũng không nghĩ nhiều, đem đồ vật thu thập xong rồi, sau đó nhìn Diệp Tử Ninh miễn cưỡng trưng ra một nụ cười tươi sáng lạn, “Không có gì tìm không thấy hết, cám ơn phó tổng, phó viện trưởng, không có việc gì tôi đi trước.”

Diệp Tử Ninh cười đến cả người lẫn vật vô hại, phất tay không xử khó tôi.

Tôi đi ra khỏi văn phòng, sau lưng ra một thân mồ hôi lạnh.

Ngày hôm sau, tôi lại tỉnh lại trong cái ” Chân vô hình ” thống khổ của anh tôi, tối hôm qua tôi cầu anh ta một buổi tối, anh ta không đáp ứng nữa nên tôi không dám thỉnh cầu.

Tôi vẻ mặt cầu xin ra khỏi cửa, khi ra khỏi cửa, vừa vặn đụng phải bác Lâm cách vách.

Tôi dán vách tường bắt chước con cua đi ngang, vẫn bất hạnh bị phát hiện.

Bà ta giữ chặt tay của tôi, khuôn mặt đầy thịt, hiền lành cười, “Thật sự là con gái lớn hay thay đổi nha, càng đổi càng có cảm giác của sao Kim.”

” Bác Lâm, bác đừng khen con.” Tôi vừa nghĩ một chút là muốn rơi lệ.

Tôi sở dĩ sợ bác Lâm như vậy là có nguyên nhân, từ khi cùng Trầm Tiểu Dương ở Xuân Vãn và sư phụ anh ta Triệu Bản Sơn hợp tác diễn xuất tiểu phẩm 《Không kiếm tiền 》một lần là nổi tiếng, bà ta thường nói tôi cùng anh ta có số vợ chồng.

Tôi lệ rơi như thác nước Ni-ca-ra-goa, không cần gạt người như vậy chứ!

“Đừng ngượng ngùng, bác gái ăn ngay nói thật mà thôi. Đúng rồi, ngày hôm qua bác lên mạng, phát hiện con cùng Trầm Tiểu Dương cũng không phải số có vợ chồng.”

Đúng rồi đó: “Con đã sớm nói có với anh ta không có duyên mà.”

“Ừ, đúng là không có duyên với anh ta, tối hôm qua con bác lên mạng, hơn nữa cho bác xem tư liệu sao Kim, bác phát hiện con có số vợ chồng với nam diễn viên nhiều hơn.”

“Thật không? Là ai?” Tôi tràn ngập hi vọng hỏi han, là Ngô Tôn, hay là Huỳnh Hiểu Minh đây? Bất quá cá nhân tôi thích nam nhân giống như Vương Lực Hoành hơn, tài nghệ song toàn

“Chính là nam diễn viên trong ‘Hoa dưa chua xanh’, gọi là cái gì Thôn Tuyết….”

= =|||

Tôi 囧, sử dụng chiêu thứ nhất trong Lăng ba vi bộ —- chạy một bước một thước, mặc kệ bác Lâm gái ở phía sau gọi như thế nào tôi đều kiên quyết không quay đầu lại.

Tôi nói bác gái ơi, mắt ngài không tốt cũng đừng tùy tiện làm loạn uyên ương phổ của người ta như vậy, một tên Tiểu Trầm Dương đã đủ tra tấn tâm linh yếu ớt của tôi rồi, bây giờ còn đến tên Thôn Tuyết, có làm cho người ta sống không vậy? ! Tôi làm sao có số vợ chồng với anh ta! A a a a a! !

Vào đến bệnh viện, tôi cảm giác không khí vô cùng quái gở, vô luận đi đến chỗ nào, đều cảm giác có người chỉ trỏ về tôi, có điều tôi vừa quay đầu lại, bọn họ lập tức làm bộ như đang làm việc.

“Là cô ta phải không?”

“Ừ, chính là cô ta!”

“Còn tưởng rằng là thiên tư quốc sắc gì chứ! Thì ra không hơn gì chúng ta. . . . . . Nói thật, còn không bằng một phần mười của bồ đó!”

“Thật đáng ghét, cậu thật thích lấy tớ ra vui đùa, ha hả. . . . . . Cô ta căn phiên bảng không có cách nào so sánh với cậu, bất kể là từ dáng người hay là khuôn mặt, cậu đều đẹp hơn cô ta một trăm lần, tớ mà nhìn thấy cái mặt bánh bao kia của cô ta là dạ dày đã thấy khó chịu rồi, thật không hiểu vì sao phó tổng lại coi trọng một người như vậy!”

“Nói đúng đấy! Nói diện mạo không có diện mạo, nói dáng người không có dáng người!”

“Nghe nói ngày hôm qua cô ta cùng phó viện trưởng ở văn phòng XXOO, dùng tư thế ‘Đức Phật ngồi trên đài sen’.”

“Không đúng rồi, sao tôi nghe là‘ một ngựa tận trời’ mà?”

“Các cậu đều sai lầm rồi, hẳn là ‘ hằng nga chạy khỏi cung trăng ’ mới đúng!”

“Ah! Thì ra là như vậy, thế không phải khó khăn lắm sao?”

“Ừ, cho nên phó tổng mới vì vậy mà chảy máu nhiều như thế, nghe nói cả túi quần đều nhiễm đỏ. . . . . .”

“Wow, thật sự là rất bạo lực! !”

= =|||

Tôi che mặt chạy nhanh qua mọi người, trên mặt từng giọt nước mắt nóng hỏi chảy xuống.

Bất quá mới qua một ngày mà thôi, mà thôi ah, tôi đã thành đầu đề trung tâm của mọi tin đồn, là nữ diễn vi