XtGem Forum catalog
I'm A Devil!

I'm A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 7.5.00/10/331 lượt.

hông có một câu trả lời nào là chính xác tuyệt đối!

Tin tôi đi, nếu có thì họ đã trao giải Nobel hay gì đấy cho cái vị nào định nghĩa được rồi :D

Tóm lại là trong vòng vài trăm năm nữa, tôi đoán chắc đáp án của câu hỏi trên vẫn còn bỏ ngỏ. Vì vậy, khoan vội đi tìm câu trả lời, chúng ta thử xét một vài khía cạnh khác xem sao, Ukm.... ví dụ như....

“Một trong những yếu tố quan trọng nhất của tình yêu là gì?”

Theo bạn?

Còn tôi, à....tôi đoán......... đó là: hạnh phúc!

Thử chứng minh nhé!

(t/g)

...

==================

Hồi trước ngồi xem ti vi, tôi thường hay nhếch môi cười mỉa mấy tay đạo diễn của dòng phim lãng mạn (mà dân tình còn gọi là “sến súa” ý), bởi vì kiểu gì sau khi nhân vật nữ chính sập cửa đánh ruỳnh một phát hay tát cái bộp lên mặt người thương vì lí do quái đản nào đấy rồi bỏ chạy là y như rằng 20 giây kế tiếp, khán giả sẽ có dịp thấy cô nàng dầm mưa một cách hoành tráng, thêm chút gia vị là gào khóc hoặc cái gì đó kiểu thế, nhảy lầu chẳng hạn (mô phật!!!).

Có điều......cười người hôm trước hôm sau người cười.

Và sự thật đã chứng minh rằng, ông bà mình nói đúng! Tức là phim ảnh không phải chỉ là.........phim ảnh.

Tôi cắm đầu bỏ chạy mặc cho Ba Mắt gào khản cả cổ, tôi vẫn giả câm giả điếc. Cứ thế, tôi chạy mãi cho đến khi đôi chân bị làm cho mỏi nhừ, không thể chịu đựng thêm được và ngã nhào trên mặt đất. Tai tôi nghe thấy tiếng sấm vang rền, không gian xung quanh sáng loé lên trong phút chốc nhờ ánh chớp rồi lại chìm vào bóng tối mờ mịt, gió thổi mạnh và mưa trút xuống ngay sau đó.

Mắt tôi nhòe đi, nước mắt hoà cùng nước mưa rơi trên mặt... Có phải là ông trời đang khóc với tôi không?

Ông ta tốt thế sao? Nếu tốt như vậy, tại sao lại ban cho tôi một số mệnh cay đắng đến thế? Tại sao ông ta không thể tô màu hồng cho cuộc đời tôi, hay ít ra là một gam màu nào đó tươi sáng hơn cái sắc u ám đang bao trùm lấy tôi ngay lúc này? Tại sao?

Tại sao để tôi sinh ra là một devil, lại còn phải mang cuộc sống của một con quỷ với cái mác không hoàn thiện? Tại sao?

Nhiều lắm, tôi còn nhiều câu hỏi tại sao lắm, nếu ông ta tốt bụng thật sự thì trả lại cho tôi cuộc sống trước đây đi, có làm được không?

...

Tôi cắn răng cào mạnh xuống nền đất, tất cả những chỗ bỏng rộp do lửa kết giới để lại trên người tôi chẳng hiểu có phải phản ứng gì với nước mưa ở thế giới này hay không mà đột ngột bật máu, máu lan ra loang lổ trên mặt đất ẩm ướt.

Dùng hết sức bình sinh để gượng dậy, tôi cố gắng lấy tay bít lại những nơi máu chảy nhiều nhất. Cơ thể đáng ghét này mãi mới chịu nhúc nhích khả năng phục hồi, nhưng cứ vết thương nào khép miệng chút ít là lại có vết thương khác xuất hiện và bật máu khiến cái đau mà tôi phải chịu càng lúc càng bị nhân lên. Mắt tôi bắt đầu hoa dần, tôi cảm thấy miệng mình đắng ngắt và rất buồn ngủ, tôi muốn ngủ.....nhưng chút ý thức còn đọng lại cứ không ngừng nói với tôi, nếu lúc này ngủ, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa....

....không bao giờ....

Tôi cố gắng hít thở, nhưng thấy việc này sao mà khó khăn quá, khó hơn cả xin đuợc chữ kí của Big Bang, của JYJ, của các thần tượng khác nữa mà tôi thích....khó quá...

Trước mắt tôi lại hiện ra hình ảnh con Kéc ma ngày nọ từng tấn công tôi ở trong rừng. Nó chưa chết, cái con quái vật có cả hàm răng trắng ởn với số lượng răng mà cá mập trắng phải gọi bằng cụ ý, nó vẫn chưa chết, nó muốn ăn thịt tôi lần nữa thì phải....haha....chết nhầm.... huhu .... Tôi sắp nhận được thánh chỉ triệu đi gặp Diêm đại lão gia ròy....phải khóc mới đúng....

Mà thôi, cười cũng chả sao, một trong 1001 thói hư tật xấu của tôi là giỏi nghĩ vớ vẩn trong các tình huống nguy hiểm, khoa học gọi là mê sảng thì phải, chắc thế.

Tử tù trước khi chết là phải được trăng trối, con người trước khi chết là phải được trăng trối, tôi truớc khi chết cũng phải được trăng trối... đúng rồi, tôi phải trăng trối cái gì đó mới được, cái gì nhỉ?...... à, tâm nguyện chưa hoàn thành. Gì nhỉ, tôi muốn đọc Conan tập cuối, muốn xin chữ kí của n thần tượng, muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, đúng rồi, mangaka Rumiko Takahashi đang viết một kiệt tác tiếp bước Inuyasha, tôi muốn đọc, tôi muốn......

Mí mắt tôi nặng trịch, tôi đoán là mình sắp “đi” rồi, nhưng kì quặc là ngay lúc này tôi lại nhìn thấy bóng của một người từ từ hiện ra, không nhìn rõ mặt nữa, chắc là quỷ vô thường đến gắp tôi đi chứ qué gì!

Người đó đến gần tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy và khoác lên người tôi một chiếc áo choàng nhung (đây là phát hiện mới cống hiến cho ngành mê tín học: quỷ vô thường là quỷ tốt), chắc là nhung, tôi không còn đủ tỉnh táo để nhận ra nó là chất liệu gì nữa rồi, chỉ thấy cái áo có màu đen..... Đúng, màu đen!

Và trong tích tắc, cái sắc màu phản diện ấy đã nhắc nhở cho tôi phải trăng trối điều gì ... một điều, quan trọng hơn tất thảy....

Phải rồi.........tôi không muốn giống như nàng tiên cá....

......tôi muốn được ở cạnh hoàng tử của tôi.....

......... ở cạnh anh.......

_ Ren....!!!!

“.............”

...

Đôi tay cậu siết chặt lại cố gắng không để lửa giận bừng lên trong lòng. Ôm chặt lấy Linh, cô nhóc