XtGem Forum catalog
I'm A Devil!

I'm A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323300

Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.

g đáng, có điều

khả năng đó cũng chẳng toàn diện gì, nó làm cô ta đau đớn gấp đôi sau

đó, có nghĩa là nếu kẻ khác ở trong hoàn cảnh của cô ta chỉ đau một thì

cô ta đau hai.

Haizzz, đây chắc là "được cái này, mất cái kia" đấy, như cô ta vẫn hay làu bàu ý!

Quá một tuần rồi, vẫn bất tỉnh...

Xem ra đã truyền cho cậu quá nhiều máu nên cơ thể không đủ sức, có lẽ cần phải bù lại một lượng không nhỏ rồi, chứ cứ để thế này chắc sẽ mất

nhiều thời gian máu mới tự tái tạo lại được. Còn đi học nữa, không thể

cứ bất tỉnh thế, rồi nhỡ vụ này đến tai bà hiệu trưởng già chát "chống

ề" thì lại rách việc!

"Mà mình nhiễm cái cách nói chuyện xỏ xiên của cô ta hồi nào thế

không biết?" - một ý nghĩ trong đầu lóe lên làm cậu khẽ nhếch môi cười.

_ Tôi trở về lãnh địa quỷ một chuyến, cậu trông chừng cô ta nhé Shirou.

_ Có chuyện gì vậy?

_ Cậu cứ lo cho cô ta đi, tôi sẽ về sớm, à, lo giùm tôi nếu bà hiệu trưởng ngớ ngẩn đó hỏi đến nhớ, đi đây!

_ Khoan đã, Ren...

SHirou chưa kịp nói xong thì cậu bạn thân đã bay mất dạng, cậu chỉ biết lắc đầu, quay vào phòng trông chừng cho Linh.

Mặt cô nhóc tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu vội lấy khăn thấm đi, cúi xuống đắp lại chăn cho cô nhóc. Bỗng...

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

_ Đau! ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!! AAA.....

Cô nhóc lại kêu la đau đớn, tay nắm chặt ga giường rồi chốc chốc lại đập rầm rầm xuống giường than đau, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, chứng tỏ là đang mê sảng. Cậu nhóc hoảng cả lên, vội đút ngay cái khăn tay vào

miệng cô, từ hôm Ren bế cô về, đã mấy lần cô rên la đau đớn suýt cắn vào lưỡi, làm cậu tưởng tim mình đã nhảy ra ngoài rồi chứ.

Cậu đã cố gặng hỏi mà nhất định tên nhóc kia không chịu hé miệng lấy một lời, chuyện này như cơm bữa rồi, cậu không ý kiến gì về nó, chơi

với Ren từ nhỏ nên cậu rất hiểu cậu ta. Duy chỉ có điều, tại sao Linh bị như thế? Biết là có cạy miệng mà Ren không muốn nói thì hỏi cũng bằng

thừa, vậy mà cậu vẫn cứ hỏi, tại vì Linh...

Shirou thực lòng mà nói, ngay từ đầu gặp Linh đã rất thích, cái mặt

cô nhóc phụng phịu lúc đó nhìn thật đáng yêu, và cậu đã không ngần ngại

tiến đến giúp đỡ cô, đưa cô về đây...

Cậu muốn trước tiên hãy làm bạn với Linh đã, rồi sau đó sẽ tiến xa

hơn, rõ ràng cô cũng rất có thiện cảm với cậu. Nhưng dường như, mọi

chuyện không đơn giản như vậy.

Hôm đó, khi thấy Ren bế cô nhóc trên tay từ bên ngoài trở về đúng

lúc cậu cũng vừa kết thúc ca trực tối và quay lại phòng, trái tim cậu

khẽ nhói một cái, một cái thôi, thế mà hơn cả dao đâm. Cậu ta không

trông thấy cậu, bởi vì ánh mắt cậu ta lúc đó chỉ tập trung hướng về cô

gái đang nằm gọn trong vòng tay mình mà thôi, không những thế, cô gái ấy dù đang bất tỉnh nhưng đôi tay nhỏ nhắn vẫn bấu chặt lấy cánh tay đang

ôm mình. Cả hai bọn họ, quần áo ướt đẫm, đầy máu!

Sợ ư? Lần đầu cậu bế cô về đây, cô ban đầu có vẻ khá sợ hãi vì độ cao chót vót vậy mà không hề tóm lấy người cậu, đừng nói tóm chặt thế kia.

_ Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - cô nhóc lại thét lên, nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng.

Cậu nắm chặt lấy tay Linh, thực sự mong là cái đau đớn cô đang phải chịu sẽ truyền sang cho cậu, được vậy thì tốt biết bao.

Lãnh địa quỷ - ngoại thành, thành phố Wingdring....

Một bóng đen nhỏ xuất hiện trên bầu trời, xoẹt một cái thoáng chốc

đã hiện rõ ra trước mặt hai tên lính canh cổng khổng lồ được tạo thành

từ đất sét và bùn nhão, vẻ ngoài hai tên này bặm trợn như lôi thần, cao

cỡ tòa nhà 15 tầng ở thế giới con người, tấm thân ngoại cỡ kềnh càng

được bao trùm bởi một mùi hôi thối nồng nặc, thật kinh tởm!

_ Kẻ nào? Nếu không có lệnh của chúa tể thì không được phép tiến vào bên trong! - một trong hai tên bặm trợn quát lớn?

Cậu nhóc trừng mắt, ánh mắt thực sự như Linh đã nói - dễ tạo cho

người nhìn một cảm giác đang đứng giữa Hiroshima trước thời điểm bom

nguyên tử của không quân Mỹ thả xuống mấy giây thôi!

Gì? Đoán xem cảm giác không chạy kịp thì thế nào?

_ Mở cổng! - cậu nhóc nói.

Nhìn rõ khuôn mặt của kẻ "láo xược" đang đứng trước mặt chúng, ngay lập tức bọn chúng vội quỳ mọp xuống thi lễ:

_ Điện hạ!

_ Tao nói mở cửa, điếc hay là muốn chết hả?

_ Nhưng....phải có lệnh từ chúa tể thì chúng tôi mới được phép.... Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!

RẦMMMMMM....

Một nhát chém nhanh chóng và ngọt xớt làm tên lâu la to gấp cậu nhóc cỡ...1000 lần...gục ngay lập tức!

_ Làm từ bùn thôi mà, cho về với cát bụi luôn! - cậu nhóc nhếch mép cười khẩy rồi quay sang tên còn lại đang run bần bật:

_ Còn chưa mở cửa? Muốn theo nó?

_ Dạ không không...nô tài mở...nô tài mở...

KÉTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!

Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, cậu nhóc không nói một lời, phất áo đi

vào, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười "đểu cáng" đã gần như thành công

thức trên mặt.

Trước mặt cậu bây giờ là vùng ngoại thành thành phố Wingdring - một

trong những khu cấm địa giam giữ trên 24100 loài quỷ thuộc hạng A chuyên săn chính loài quỷ như chúng. Huýtttttttt!!!!!!!!!!!

Cậu nhóc đưa ngón tay lên miệng làm phát ra một thứ âm thanh sắc

ngọt. Ngay lập tức, trước mặt cậu, m