
Sau ngày hôm nay bài học
đầu tiên của tôi có lẽ không phải là những gì ban sáng tôi vừa được học
mà là : thế giới quỷ này cũng tồn tại sự phân biệt!
Xem ra cái việc bạn có khả năng tự nâng mình lên khỏi mặt đất- bạn
biết đấy- nơi luôn tồn tại một lực hút khổng lồ- và cứ thế mà diễu qua
diễu lại trước mắt kẻ khác ở đây là một việc hết sức quan trọng, chưa
nói đến cái diện tích siêu vĩ đại của trường South Devil, thì hành động
đó- ờ, cái được gọi là "khả năng bay" ý, còn là một cái mác vô hình được đóng trên người bạn để cho thấy là nếu không có nó, bạn sẽ bị gọi là
"khuyết tật", hay nói cách khác là cái mác ấy thay bạn nói câu "tôi
không phải là kẻ vô dụng" cho người ta nghe.
Haha, đau thật, không hề què cụt hay gì khác, nhưng vẫn bị gọi là
"khuyết tật", bạn hiểu cảm giác đó không? Ai yếu đuối thì chắc cho là
cảm giác thất vọng tủi thân, còn tôi á, kiểu như bị kiến cắn ý. Bà nó
chứ, kiến độc là đằng khác, họ tưởng tôi là ai? Đồ vô dụng thật hả, nói
cho mà biết, tôi tự hào về việc tôi biết đi bằng hai chân của tôi, chứ
không phải là tự sướng bằng việc mình biết bay và cứ ở đấy nói người
khác là đồ vô dụng.
-------
Chà, có lẽ tôi hơi tự kỷ. Tôi lết cái thân rã rời không chút sức lực
đến một cái ghế đá phía sau khu phòng học chính, định bụng đánh một giấc cho nó khỏe thân, hồi ở trường cũ tôi vẫn hay thế. Tôi kê cặp làm gối
đầu, nằm xuống là cơn buồn ngủ ngay lập tức xuất hiện, thích thật, vừa
ngắm trời đất vừa đánh một giấc, ghế đá thì vừa to lại vừa rộng, ôi tôi
thấy đời vẫn đẹp chán! Ít nhất là khi không có sự xuất hiện của tên CON
RƠI kia (tôi đã đặt cho hắn cả tá biệt danh rồi đấy nhở, và tôi cũng
chẳng nhớ cụ thể tôi đã gọi những gì) và cái đám coi những đứa không
biết bay như tôi là đồ "khuyết tật", hoặc "vô dụng". Chẳng mấy chốc tôi
đã nhắm mắt ngáy khò khò rồi.
Không gian sau trường, nhất là phía sau khu phòng học chính là một
trong những nơi yên tĩnh nhất ở South Devil, gió thổi mát rượi, không
khí trong lành thoáng đãng, đặc biệt là không hề có nắng chiếu xuống, từ đây nhìn lên bầu trời lúc nào cũng thấy một khoảng không xanh cao trong vắt, có cảm giác là một nơi không vướng chút bụi trần, thanh tịnh đến
thoát tục. Hôm qua bị lạc trong lúc đi tìm phòng Linh tình cờ biết được, may là khoảng cách đến đây không xa và đủ để cô nhớ. Có điều quỷ không
hay lai vãng ở những nơi như thế này, đơn giản là nó nhàm chán, không
phải ai cũng như Linh - một nữ quỷ đã được lớn lên trong thời gian dài
bên con người hơn hẳn những con quỷ bình thường chỉ sống ở thế giới loài người vài tháng ngắn ngủi đã trở về lãnh địa của quỷ với cha mẹ chúng.
Cô nhóc này đã ngủ khò, cô mà đã ngủ thì rất khó đánh thức, ở nhà mẹ
cô thường trêu cô là "sét đánh may ra mới gọi được con dậy", có lẽ đúng. Nhưng có lẽ cô cũng không nên thức dậy, bởi vì nếu thức dậy thì lại cãi nhau to mà thôi, vì người ấy - kẻ mà làm cô luôn trong tình trạng điên
tiết không hiểu sao cũng lại mắc "bệnh tự kỷ" như cô và cũng lại đến
đây, "oan gia ngõ hẹp" chắc chỉ đến như họ là cùng.
Đến đây, một mình, chẳng để làm gì, chỉ ngồi thôi, và ngắm nhìn cái
thế giới mà cậu đang sống trong đó, một điều khá thú vị. Nhưng cái ghế
đá quen thuộc của cậu hôm nay đã bị ai đó chiếm trước rồi. Vốn dĩ định
phi ngay một mũi tên vào cổ kẻ dám chiếm dụng cái nơi này trước cậu để
nó biến thành bụi tro trong tích tắc theo như cái cách mà không ít học
sinh của South Devil, và ngay cả những kẻ khác làm cậu thấy gai mắt đã
phải chịu. Nhưng không, khi mũi tên vừa thành hình thì cậu ngay lập tức
thu nó lại vì cậu nhận ra kẻ đó là "người quen", chính là cái con nhỏ
đanh đá ngang nhiên dám móc mỉa cậu thế này, thế nọ, thế kia, nhưng mà
cậu lại không thể giết được.
Tiến lại gần, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ( vốn là không cần
phải thế vì dù cậu có nhảy rầm một cái lên ghế thì cô ấy cũng chẳng
biết).
" Cái con nhỏ này, bạ đâu ngủ đấy!" - Ren nghĩ.
_ Giời ạ, ngủ như lợn ý, lại còn nước dãi chảy đầy miệng! Con gái gì mà...
Kêu ca cũng vô ích, cô nhóc vẫn ngáy khò khò. Ren chỉ biết thở dài
rút cái khăn tay lau miệng cho cô nhóc, vừa lau vừa lẩm bẩm "kinh quá!".
....
Dù không ít lần ghé mặt vào sát cô nhóc để trêu nhưng chưa bao giờ
cậu nhìn kĩ khuôn mặt ấy. Nói thế nào nhỉ, cô nhóc đanh đá này không hề
xinh, đúng vậy, nhưng bù lại, thực sự nhìn rất......dễ thương. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng y chang của mấy em bé, mái tóc xõa ra nằm trên ghế mà thõng xuống quét cả đất, nhưng làm Ren phải ngắm nhìn không rời mắt chính là đôi môi nhỏ hồng hồng như cánh anh đào, cho dù không
đụng chút son phấn kia - cái nơi đã vô tình chạm vào môi cậu chỉ mới hôm qua thôi.
Bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào nó, một cảm giác ấm áp mềm mại phủ lấy đầu ngón tay thuôn dài của cậu. Đột nhiên tim khẽ đập mạnh một
nhịp, cậu sợ nhỡ đâu cô nhóc bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt to tròn ấy
lại chòng chọc nhìn cậu khó chịu và lại gào lên "anh đang làm trò khỉ gì thế?" thì cậu biết tính sao.
Nhưng không, cô ấy vẫn ngủ say như chết, không có dấu hi