
lồng ngực tướng công, Liêm Chi cười đến vô cùng xán lạn: “Tiểu ngu ngốc, trước
kia ta chỉ biết chàng giả ngu là nhất đẳng, giờ mới biết, chàng buôn bán cũng
rất giỏi.”
An Lăng Nhiên chống cằm, có chút
buồn rầu.
“Một hòn đá ném hai con chim này,
tiễn được tên ôn thần Mặc Ngọc, lừa được quyền sử dụng miếng đất tốt thì tốt
thật, chỉ là… lúc Mặc Ngọc bị đón đi, sắc mặt vô cùng khó coi!”
Liêm Chi nháy mắt mấy cái, “Kệ hắn
đi! Kiếm đủ tiền trước đã, nếu không đủ, chúng ta lại di cư sang phía Tây?”
Trong thư điểu lão đầu gửi về có nói, cảnh quan ở Tây Trúc thật sự không tồi.
“Ừ, đó cũng là cách tốt.”
Nửa năm sau, cả nhà An Lăng rốt cuộc cũng an cư lạc nghiệp ở Hạp Hách quốc.
Cuộc sống cũng không phải thất vọng khốn cùng như trong tưởng tượng của Liêm Chi, trên thực tế, bởi vì ẩn thị của Mẫn Đạt vương tử, đối với con trai mình có chút áy náy nên đã đem hết tài sản Thái tử sở hữu của mình
chuyển giao toàn bộ cho người giám hộ hiện tại của Kỳ Nhi – Liêm Chi. An Lăng Nhiên dùng số tiền này, cộng với tích góp nhiều năm của nhà mình, ở Hạp Hách quốc phong sinh khởi thủy làm ăn buôn bán.
Lớn có tửu
lâu khách điếm, hiệu cầm đồ sòng bạc, nhỏ có hiệu trang sức, tập đoàn An Thị (không cần hoài nghi cái tên hiện đại này, bà chủ Liêm Chi rất ghét mấy cái tên tầm thường như “Phúc Ký”, “Lý Ký”, vì vậy mới có cái tên
hào hùng khí đại như thế), dùng tốc độ kinh người ở Hạp Hách quốc phát
triển rộng mở, nhanh chóng có tên trong danh sách mười công ty giàu nhất Hạp Hách quốc. Ngay vào lúc dân chúng đều đoán “Rất bí ẩn”, “Cấp trên
của An Thị có điều bất chính”, nữ vương của Hạp Hách quốc đang làm tổ ở
trong An phủ cùng người nào đó uống rượu giải sầu.
Vứt bỏ danh
hiệu “nữ vương” cao quý, nữ hoàng bệ hạ đương nhiệm của Hạp Hách – Ô bố
Lạp Thác công chúa cầm bầu rượu hung hăng nện xuống mặt đất vang một cái “bang”, nhìn trời hét lên: “Tại sao tại sao tại sao?”
Liêm Chi ở bên cạnh tự động phiên dịch: Tại sao phụ hãn thoái vị? Tại sao ca ca
muốn đi trong coi mộ chôn di vật? Tại sao lại bắt ta thừa kế ngôi vị
hoàng đế?
Lại hét lên thêm lần nữa: “Tại sao tại sao tại sao!”
Liêm Chi quạt quạt gió, tiếp tục giải thích: Tại sao cái tên Huyền Nguyệt
đại ngốc kia không thích ta? Tại sao ta lại bị một tên ẻo lả đả bại? Tại sao tên ẻo lả này bây giờ còn lúc ẩn lúc hiện ở chốn thiên đường của
Hạp Hách ta chứ?
Rốt cuộc, Văn Mặc Ngọc vốn đã nhắm mắt làm ngơ, ngồi bên kia yên lặng đọc sách cũng hơi hơi nâng mí mắt lên, dùng ánh
mắt lạnh đến cực điểm bắn về phía Liêm Chi. Liêm Chi nhanh chóng giơ tay làm người vô tội: “Đừng có nhìn ta à, ta chỉ giúp Kỳ Nhi nói lên tiếng
lòng mà thôi”. Còn một câu chưa nói hết, đường tưởng rằng tướng công ta
ra ngoài bàn chuyện làm ăn là có thể khi dễ ta nha.
Nghe vậy, Kỳ Nhi lại dùng một cước đá văng bầu rượu, say rượu quá trớn chỉ vào Văn
Mặc Ngọc: “Đúng vậy, ngươi chính là tên ẻo lả! Lão buồn tao! Ta thật
nghĩ không ra, Huyền Nguyệt sao lại thích người như ngươi vậy? Ngươi
thắng rồi, cướp được Huyền Nguyệt chưa đủ sao, còn định đến chỗ ta diễu
võ dương oai nữa à”.
Làm người đứng xem, Liêm chi vô cùng bình
tĩnh mà khuyên giải: “Kỳ Nhi, Văn Mặc Ngọc đến Hạp Hách quốc không phải
để khoe khoang chuyện tình yêu, nghe nói… là vì cãi nhau với bệ hạ vĩ
đại, lại ngại về Văn phủ, cho nên mới đến đây tìm tiểu ngu ngốc”. Trên
thực tế, vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa, cho dù lần này Văn Mặc Ngọc đã chạy rất xa, trốn đến Hạp Hách quốc, Huyền Nguyệt thân là một
hoàng đế anh minh uy vũ cũng vẫn căng thẳng mà đuổi theo đến. Làm tình
báo bán đứng người, hai vợ chồng An Lăng Nhiên và Liêm Chi chiếm được
quyền làm đại lý tơ lụa Lạc Vân nhập khẩu độc nhất vô nhị của Hạp Hách
quốc, hôm nay An Lăng Nhiên ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng chính là
bàn chuyện mua bán này, cùng với, đón tiếp lão bằng hữu Huyền Nguyệt.
Chỉ cần không đề cập đến chuyện binh quyền, quan hệ hai người vẫn rất
hài hòa.
Văn Mặc Ngọc chớp chớp đôi mắt phượng, “Cái gì mà ngại
về Văn phủ? Ta tới vì thăm các ngươi đấy”. Nói xong, Văn Mặc Ngọc liền
phất phất quần áo, định kiếm chỗ thanh tịnh tiếp tục đọc sách.
Kỳ Nhi nào có bằng lòng, rút kiếm xông tới: “Văn Mặc Ngọc, lần trước đánh chưa xong, hôm nay quyết phải phân cao thấp”.
Văn Mặc Ngọc giậm chân một cái, bay vút lên nóc nhà, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Lên đây”.
“Lên thì lên!”. Rầm, nữ vương bệ hạ cao quý cũng đã lên nóc nhà.
Vương mụ mụ ở trong phòng nghe tiếng động, vội vàng chạy ra, nhìn thấy hai vị đại nhân lại lên nóc nhà mình làm khỉ, gấp đến độ nguy cấp: “Ôi, mẹ ơi, sao lại đánh nữa rồi? Từ lúc Văn đại nhân đến tiểu phủ, chúng ta đã
thay tổng cộng bốn cái nóc nhà, thiếu phu nhân, người còn không mau đi
khuyên nhủ? Phu nhân nói, nếu lại sửa phòng nữa thì sẽ khấu trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của hai vợ chồng son các người.”
Liêm Chi
tựa như mới nghe lần đầu, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn hai người
trên nóc nhà, ngửa mặt lên trời hô to: “Kỳ Nhi, ngươi có nghe thấy không hả? Mẹ chồng ta đòi trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ta kìa