
ển các dạng
thức bơi lội vô cùng thành thục, Nguyễn Nhược Nhược nhìn đến hoa mắt,
không thể không bội phục, “Ngươi thật sự rất cừ khôi, cực kỳ cừ khôi, là cao thủ từ trước đến giờ ta mới được chứng kiến.”
Thủy Băng Thanh lộ ra bộ dáng hoan hỉ,
“Nhiêu đây thì coi là cái gì, ta bây giờ trong thân thể nữ nhân, thể lực có hạn. Nếu để cho ta khôi phục thân nam nhi, ta còn có thể trình diễn
thêm mấy màn lợi hại hơn cho ngươi thấy.”
Nhìn Thủy Băng Thanh một thân áo váy mỏng bị ướt nên hóa thành trong suốt, những đường cong linh lung nhưng ngọc, Nguyễn Nhược Nhược nhịn cười không được, “Ngươi nhìn đi, bây giờ ngươi
mặc đồ cũng coi như không mặc, nếu để người bên ngoài nhìn thấy thì sao
đây?”
Thủy Băng Thanh cười nói, “Thì cứ nhìn đi, dù sao cũng không phải là thân thể của ta, ai thích xem thì cứ cho xem.”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ đành lắc đầu cười
nói, “Không có đạo đức a, chiếm dùng thân thể người ta cũng không thay
người ta bảo quản tốt.”
Thủy Băng Thanh không đáp lại mà nói sang chuyện khác: “Kỹ thuật bơi lội của người cũng không tệ nha! Chi bằng
chúng ta so tài một lần đi…trước tiên lặn xuống nước xem thử ai nín thở
lâu hơn.”
“Muốn so tài thì so tài, ai sợ ai nha.”
Nguyễn Nhược Nhược ứng chiến. Vì vậy hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng một lúc lặn xuống hồ.
Nguyễn Nhược Nhược lặn xuống, nhìn xuyên
thấu qua màn nước lưu ly trên đầu. Mặt nước lóng lánh ngân quang, có thể trông thấy vầng trăng sáng tỏ. Đang trong lúc chiêm ngưỡng cảnh đẹp thì nàng loáng thoáng nghe được một thanh âm du dương, tựa như một mảnh lụa mềm vờn nhẹ bên tai. Cẩn thận nghe ngóng một chút, đúng là tiếng tiêu
theo nước truyền đến. Dạ khúc thâm u trầm lắng, vận thải phong lưu,
truyền tới tầng nước sâu nhất. Nguyễn Nhược Nhược càng lúc càng bị tiếng tiêu hấp dẫn, không nhịn được nổi lên mặt nước, tìm kiếm một hồi liền
trông thấy một bạch y công tử đứng thổi tiêu, mi vũ hiên hiên, thân hình kiểu kiểu. Con trẻ nhà ai rảnh rỗi nửa đêm trăng thanh gió mát ra đây
thổi tiêu vậy nè?
Nguyễn Nhược Nhược hướng đằng xa nhìn một hồi lâu, chân mày khẽ nhướn lên, tinh quái cười một tiếng, cả người vô
thanh vô tức lăn xuống một hơi, một tia nước gợn cũng không thấy. Trong
lúc bất chợt liền trồi lên, hai tay bám vào mạn huyền, nàng ngửa đầu
hướng bạch y công tử hét lớn một tiếng: “LÝ HƠI”
Bên hồ Ngưng Bích, vốn là bốn phía tĩnh
lặng không tiếng động, chỉ có gió nhè nhẹ phảng phất mang theo hương
hoa. Còn có trăng rằm tròn vành vạnh từ trên cao tỏa ánh bạc xuống mặt
hồ. Tiểu vương gia Lý Hơi đang một lòng một ý đắm chìm sâu trong tiếng
tiêu, không kịp đề phòng nên bị Nguyễn Nhược Nhược quát to một tiếng, cả người kinh ngạc giật bắn lên, tiêu trong tay cũng không cầm chắc, “Bõm” một tiếng rơi xuống nước. Sau khi Nguyễn Nhược Nhược thành công dọa hắn liền đắc ý vô cùng. Rồi nhìn thấy hắn làm rơi đồ nên vội vàng lặn nhanh xuống nước đuổi theo chiếc tiêu kia. Ánh trăng tuy sáng, nhưng nếu để
tiêu chìm xuống đáy hồ thì khó mà tìm lại. Theo động tác của nàng, trên
mặt nước tỏa ra một vòng bọt nước trong trẻo lạnh lùng như tuyết trắng.
Lý Hơi căn bản không có chuẩn bị trước,
chỉ nghe trong lúc bất chợt có người gọi to tên hắn một tiếng nên giật
mình làm rớt mất tiêu. Chờ một chút lại thấy yên ắng, không thấy người
mà chỉ thấy một trận bọt nước tràn tới. Đang trong lúc ngây ngốc như vậy thì Tần Mại từ đầu thuyền bước tới, vẻ mặt khẩn trương: “Tiểu vương
gia, xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Hơi chỉ khoát tay áo, không nói gì.
Hướng đôi mắt mê hoặc nhìn ngắm mặt nước, cũng không biết đang nhìn cái
gì. Đang trong lúc trăm câu hỏi không giải thích được thì lại nghe một
trận nước xao động bên cạnh thuyền, hắn vội vàng trấn tĩnh nhìn lại, chỉ thấy trong nước một thân ảnh dần dần trồi lên. Ngọc thủ trắng sáng một
vịn vào mạn thuyền, tay còn lại đang cầm…chiếc tiêu mà hắn yêu thích đã
đánh rơi xuống hồ. “Lý Hơi, tiêu của ngươi ta tìm được rồi, trả ngươi
nè.”
Lý Hơi ngơ ngẩn. Hắn một hồi vẫn còn còn
bất thần, không tưởng tượng được dưới nước lại mọc ra một…Nguyễn Nhược
Nhược. Nàng đang ngửa đầu nhìn hắn cười. Gương mặt như bạch ngọc, mái
tóc đen dài ướt sũng nước, dưới ánh trăng mùa hạ sáng rạng rỡ nhưng viên trân châu trong suốt, âm thầm tỏa cả hương lẫn sắc. Mà…nụ cười của
nàng, ở nơi sóng nước lấp lánh này, lại tinh khiết không nhiễm bất cứ
tạp chất gì, phảng phất như tiên nữ hạ phàm. Lý Hơi bị ánh mắt như thế
hớp hồn, không thể không bị hấp dẫn mà đứng trơ ra đó nhìn một phen.
“Lý Hơi, ta bất quá chỉ đùa một chút,
ngươi không phải lại nổi giận đó chứ?” Nhìn thấy Lý Hơi kinh ngạc một
hồi lâu không để ý tới nàng, cũng không nhận lại tiêu nên Nguyễn Nhược
Nhược tưởng hắn không được tự nhiên.
Lý Hơi như ở trong mộng vừa sực tỉnh, nhanh chóng thu lại ánh mắt, an định tinh thần rồi mới đưa tay tiếp nhận tiêu.
Tần Mại ở một bên cũng u mê hồi lâu, lúc
này mới miễn cưỡng nói ra được vài lời: “Nguyễn…tam tiểu thư,
ngươi…ngươi tại sao ở chỗ này?”
“Ta tới bơi lội a!” Nguyễn Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi bật thốt ra.
“Ngươ