The Soda Pop
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325355

Bình chọn: 8.00/10/535 lượt.

guyễn Nhược Nhược.

Thật là quá oan uổng, nàng tại sao lại

biến thành hồ ly tinh? Hết thảy đều là Ngọc Liên Thành tự nguyện sẽ đối

với nàng tốt, nàng có cần dùng đến mưu kế quái quỷ nào đâu. Có một loại

nữ nhân như thế này đây, một khi chuyện tình cảm của mình phát sinh vấn

đề, trước nhất không tự tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình, sau lại không chịu tìm hiểu từ nam nhân mình yêu thương, mặt khác lại nhận

định nữ nhân khác là xấu xa, là hồ ly tinh chuyên dùng bàn môn tả đạo dụ dỗ chiếm đoạt nam nhân của nàng ta. Nguyễn Nhược Phượng chính là điển

hình.

“Nhị tỷ” Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng,

“Tại sao ta lại biến thành hồ ly tinh? Ngươi không nên mở miệng hồ đồ

loạn định tội danh cho ta có được hay không? Biểu ca tại sao đối với ta

tốt, vấn đề này ngươi phải đi hỏi hắn chứ ta biết phải trả lời ngươi thế nào!”

“Ngươi cho rằng ta có thể hỏi sao? Lần

kia các ngươi từ Tê Hà Sơn trở về ta đã hỏi rồi, hắn nói…hắn nói…hắn nói hắn muốn đối xử tốt với ngươi, còn nói ta nếu cứ làm khó ngươi chính là làm khó hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm đến ta nữa.” Nguyễn Nhược

Phượng càng nói càng thương tâm, đôi môi hé ra nụ cười vô cùng nặng nề.

Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn, khó trách từ sau chuyện đó Nguyễn Nhược Phượng không còn tìm đến nàng gây sự, hóa ra là Ngọc Liên Thành âm thầm che chở nàng. Thật may mắn, nữ tử trong

Trường An thành này nhất mực xem trọng lời của Ngọc Liên Thành, chính vì vậy mà nàng mới an bình một chút. Chẳng qua là, Nguyễn Nhược Nhược cảm

thấy phiền lòng, nhận ân này cũng giống như vay tiền, lãi suất cực kỳ

cao, đến lúc thanh toán cả vốn lẫn lãi thì e là nàng táng gia bại sản

cũng không trả nổi.

“Ta vốn còn chưa tin biểu ca thật sự đối

với ngươi tốt, bất quá chỉ xem ngươi như một tiểu nha đầu mang ra ngoài

chơi một chút cũng không sao. Không nghĩ tới hắn lại thay ngươi chép

phạt sáu trăm lần “Nữ Giới”. Biểu ca ghét nhất là sao chép sách, cũng

không thích viết chữ nhỏ, hắn nói loại chữ này chỉ dành cho nữ tử khuê

các, quá mức câu nệ, quả thật không thích hợp cho nam nhi. Hắn vốn thích lối viết chữ linh động tiêu sái, phóng khoáng không ràng buộc. Vậy

mà…hắn lại vì người tình nguyện dùng thứ chữ mà hắn ghét sao chép sáu

trăm lần “Nữ Giới”. Nguyễn Nhược Nhược ngươi…ngươi thật là yêu nữ mê

hoặc.”

Nguyễn Nhược Nhược không biết phải nói gì mới đúng. Nguyễn Nhược Nhược hao tốn biết bao tâm tư cũng không được

Ngọc Liên Thành đáp lại, còn nàng đối với hắn hoàn toàn không để tâm câu dẫn, vậy mà hắn là hết lần này đến lần khác đợi chờ nàng.

Thế sự đều như thế, càng trông mong nhiều thì lại càng thất vọng, thứ bản thân mình khó cầu thì đối với người

khác dễ như trở bàn tay.

Nguyễn Nhược Phượng vẫn không chịu buông

tha, cứ đứng đó mà khóc oa oa. Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được, đành

kiếm lời khuyên.

“Nhị tỷ, ngươi đừng khóc, ngươi khóc có

ích lợi gì? Ngươi ăn cơm gạo của cha mẹ, mặc xiêm y cha mẹ cho, tại sao

lại đứng ở chỗ này vì một nam nhân mà khóc như khóc tang, chuyện này nói thế nào cũng không được! Hơn nữa, biểu ca không đối xử tốt với ngươi

thì đã sao, hắn có gì đặc biệt chứ? Trên đời này cũng không phải chỉ có

hắn một là nam nhân, nếu không phải Trương Tam thì Lý Tứ, chắc chắn sẽ

có nam nhân yêu ngươi.” Nguyễn Nhược Nhược loạn thất bát tao, mở miệng

khổ sở khuyên nhủ.

“Ta không cần nam nhân khác, ta chỉ thích một mình biểu ca.” Nguyễn Nhược Phượng vẫn ngoan cố.

“Ngươi không nên vì một thân cây buông

tha cho cả rừng rậm! Biểu ca mặc dù tốt, nhưng nam nhân tốt trong thiên

hạ vẫn còn nhiều, ngươi từ từ chọn, không khéo còn tìm được người tốt

còn hơn hắn nữa kìa.” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù biết rõ trong thiên hạ

người có thể thắng được Ngọc Liên Thành đích thị chọn không ra mấy

người, nhưng vẫn là muốn dùng chuyện không nói có, trước tiên dụ dỗ

Nguyễn Nhược Phường ngừng khóc rồi hẳn hay.

Mà Nguyễn Nhược Nhược cũng không dễ lừa

gạt: “Không có, không có ai có thể hơn được biểu ca. Bây giờ ở trong mắt ta, không ai là có khả năng đó.”

Bệnh nặng cần thuốc mạnh, nếu nàng ta cứ

như vậy chấp mê không tỉnh, Nguyễn Nhược Nhược đành phải đánh ra chiêu

cuối cùng, “Đúng, biểu ca ngàn vạn lần đều tốt, nhưng trong lòng hắn căn bản không chứa ngươi, đối với ngươi không tốt. Ngươi cần hắn làm cái gì đây?”

Nguyễn Nhược Phượng đang khóc liền ngừng

lại một chút, một hồi sau lại khóc òa lên, lần này còn dữ dội hơn hơn

lần trước, hiển nhiên đã bị nàng thọc vào chỗ đau.

Quả thật, điều kiện đầu tiên không phải

là tài đức phẩm mạo, điều cần thiết chính là hắn đối với ngươi tốt. Hắn

anh tuấn tiêu sái, học phú hơn người, nhà hắn tài vạn không kể hết, lại

còn trẻ tuổi… Hắn cái gì cũng tốt, duy chỉ đối với ngươi không tốt.

Ngươi còn cần hắn làm gì? Chẳng lẽ muốn biến hắn thành bức họa treo lên

tường để thưởng thức?

Nguyễn Nhược Phượng không phải là không

nghĩ tới điểm này, nhưng là không chịu thừa nhận, luôn bảo dưỡng một

phần si tâm, hy vọng có một ngày thành công đem điều “không tốt” này trở thành “tốt”. Một hy vọng hư vô mờ ảo, nếu nàng ta chịu hiểu thì mọi thứ