XtGem Forum catalog
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325485

Bình chọn: 8.5.00/10/548 lượt.

ạt quan quý nhân, binh sĩ,

nô phó tạp dịch, phật đạo tăng ni, dân tộc thiểu số, còn có thương nhân

ngoại quốc, sứ giả, du tăng…Nhân khẩu mặc dù phức tạp nhưng cũng nói lên được sự phồn vinh thịnh vượng của nền kinh tế lúc này.

Các cửa hàng tại Trường An ngoại trừ do

chính thương nhân trong thành mở ra, còn có cửa hàng của người Ba Tư,

Tây Vực, Đột Quyết, quả là sầm uất! Trước cổng thành một hàng dài thương nhân chờ đưa lương mã, mao bì, chim quý thú lạ, châu báu, hương liệu,

dược liệu, dụng cụ thủy tinh…từ Tây Vực chờ đưa vào Trường An. Trong khi đó, lá trà, thuốc men, hàng thủ công…từ Trường An cũng đang chờ để bán

ra tây phương. Thị trường phồn vinh quả thực khiến người ta sợ hãi.

Đời Đường là một triều đại hưng thịnh

trong lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, hiện nay những con đường buôn

bán tấp nập thế này đều gọi là con đường thương mại. Đối với thành cổ

Trường An, trung tâm chính trị văn hóa của Đại Đường Thịnh Thế này, có

thể tại đây sống một khoảng thời gian xem như Nguyễn Nhược Nhược không

uống phí chuyến này. Nếu như có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, đem

chuyện này ra nói lại thì không biết bọn họ có đem nàng đưa đến bệnh

viện tâm thần để chẩn đoán bệnh không nữa!

Phong cảnh trong Trường An thành cũng

tương đối khá. Hai bên đường cái trong Trường An thành có nhiều cây cối

vì cư dân thích trồng cây trước cửa. Mỗi dịp xuân đến, màu xanh cây lá

xum xuê, cả thành Trường An lung linh trong bầu không khí ấm áp. Trường

An mặc dù nhân khẩu đông đúc, buôn bán sầm uất nhưng không khí trong

lành, khiết tịnh so với thành phố ô nhiễm ở thời hiện đại còn tốt hơn

gấp trăm lần.

Nguyễn Nhược Nhược đi tới ngã tư đường thành Trường An trong tâm trạng vô cùng khoái trá, hướng thẳng Hoa Nguyệt lâu mà tiến.

Từ phía xa, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy Thủy Băng Thanh đang đứng trước Hoa Nguyệt Lâu. Phía sau lưng nàng còn

có một đám người, là những cô nương và tạp dịch của Nguyệt Hoa Lâu,

người mặt mày tươi rói đang cười hớn hở kia không ai khác chính là tú

bà. Nguyễn Nhược Nhược không phát giác điều thất thường, cứ thế mà đi

tới, miệng nói: “A, làm sao ngươi biết ta tới mà đứng chờ sẵn ở đây

vậy?”

Thủy Băng Thành liếc thấy nàng nhưng cố ý không trả lời, toàn bộ tâm tư tập trung vào chiếc xe ngựa buông rèm

trước mặt, không đúng, phải là hướng người trong xe ngựa lên tiếng.

“Đại thọ của Vương phi cho đòi tiện thiếp hiến vũ…điều này vô cùng vinh hạnh cho tiện thiếp. Chỉ là…chỉ là tiện

thiếp gần đây có bệnh trong người, ít tập luyện ca múa, tài nghệ cũng

không còn được như trước…Tiệc chúc thọ của Vương phi…khẩn xin Tiểu Vương gia cao minh…đổi chọn giáo phường khác…hoặc là chọn những tỷ muội khác

của tiện thiếp”. Thủy Băng Thanh nói không trôi chảy, hiển nhiên toàn là những điều khó mở miệng.

Đại thọ vương phi…hiến vũ…Tiểu vương

gia…Nguyễn Nhược Nhược mới phát hiện người đánh xe chính là Tần Mại. Hắn cũng nhận ra Nguyễn Nhược Nhược trong bộ dáng nam trang, vẻ mặt kinh

ngạc, không biết có nên chào hỏi nàng một tiếng hay không.

Đem những lời ấp úng của Thủy Băng Thanh

“xử lý” một hồi trong đầu, Nguyễn Nhược Nhược cả kinh, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Cái gì? Tiệc chúc thọ của Vương phi cho đòi Thủy Băng

Thanh hiến vũ, hắn ta thì có thể “hiến” cái gì “vũ” chứ!

Từ bên trong xe, thanh âm của Tiểu vương

gia Lý Hơi truyền tới nhàn nhạt nhưng uy nghiêm mười phần: “Ngươi không

cần từ chối. Các giáo phường đồn đãi rằng vũ nghệ của Thủy Băng Thanh cô nương Trường An đệ nhất, Vương phi mộ danh đã lâu, từ sớm muốn xem

ngươi ca múa một lần. Tiệc chúc thọ sẽ tổ chức vào đầu tháng tám, khi đó ta sẽ cho người tới đón, ngươi hãy chuẩn bị thật tốt đi”. Ngữ khí đúng

là phản bác không tha.

Thủy Băng Thanh nhất thời sắc mặt trắng

bệnh, không biết làm gì nữa. Tú bà đứng một bên cười hì hì nhảy ra chặn

lời nàng, “Làm phiền đến Tiểu vương gia đích thân đến đây, ta nhất định

sẽ đốc thúc Băng Thanh cô nương biểu diễn một khúc vũ tốt nhất để chúc

mừng thọ yến của Vương phi.”

“Vậy làm phiền ngươi.”, lời nói khách khí những vô cùng lãnh đạm. Bất quá chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng tú bà nghe được vui mừng vô cùng, “Có thể tại tiệc chúc thọ của Vương phi mà

tận tâm tận lực là phúc phận của chúng ta, Tiểu vương gia không cần

khách khí.”

Lý Hơi cũng không đáp lại nàng, hiển

nhiên không muốn dây dưa ở chỗ này, hắn gọi một tiếng “Tần Mại”. Tần Mại hiểu ý, giơ roi giục ngựa chuẩn bị rời đi.

Tú bà ân cần nhìn theo tiễn khách, “Tiểu

vương gia đi thong thả, đi thỏng thả a!”. Cứ như muốn tống cổ hắn đi

càng nhanh càng tốt.

“Chờ một chút”, Nguyễn Nhược Nhược chạy

lên phía trước, đuổi theo vỗ vào cửa sổ xe, “Tiểu vương gia…xin chờ một

chút đươc không?”

Xe ngựa dừng lại, rèm xe vén lên, Lý Hơi

mang đối mắt có chút nghiêm khắc nhìn ra, đem Nguyễn Nhược Nhược cao

thấp đánh giá một phen. Hắn sau đó nhíu mày nói: “Là ngươi? Ngươi tại

sao lại ở chỗ như thế này?”

“Thủy Băng Thanh là bằng hữu của ta, ta tới tìm nàng”, Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười nói.

Lý Hơi ánh mắt sắc bén, một chút đồng ý

cũng kh