
Ngươi thấy thế nào?”
“Tam muội, ta không thể dùng…châu báu của ngươi!”
“Không sao không sao, Tam muội của ngươi
cũng một một tiểu phú bà. Ngươi chỉ cần dùng tốt là được, huynh muội một nhà khách khí cái gì.” Suy nghĩ một chút, Nguyễn Nhược Nhược thập phần
tiếc nuối mà kêu tiếng, “Lần trước cứu Tiểu vương gia, Vương phi mang
hôn nhân tới đáp tạ. Ta tại sao không bảo nàng đáp tạ thêm mấy hộp châu
báu chứ, thật là thất sách nha Đại ca!”
Nguyễn Nhược Long nhìn vị muội tử có ý
nghĩ kì lạ này nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu nàng nói, “Vốn gả vào vương phủ đã là một cơ hội đáng giá hơn tài lượng, một mình ngươi không chịu nắm chặt lấy, giờ hối hận rồi sao? Bất quá…Tam muội à, ngày đó
ngươi nói một câu “ta mặc dù cứu Tiểu vương gia nhưng cũng không cần hắn lấy thân báo đáp” thật là khiến ta thiếu chút nữa vỡ bụng vì nhịn
cười.” Hắn vừa nói vừa bật cười thật to.
Nguyễn Nhược Nhược cũng cất tiếng cười
to, bất quá là bởi vì nàng nhớ tới lời của Thủy Băng Thanh (Lưu Đức Hoa) “Hắn mỗi lần đến đều sống chết nhìn ta chằm chằm, ta thật sự chịu không nổi”, thật sự là không nhịn cười được.
Tiếng cười của hai huynh muội thanh thúy
như ngọc châu, từ đầu đường trong Trường An thành bay đi thật xa. Tiếng
cười sảng khoái như vậy tự nhiên thu hút ánh mắt chú ý của không ít
người. Một chiếc xe ngựa buông rèm xanh chạy ngang qua bên cạnh bọn họ,
trong xe là một vị mỹ phu nhân mặc cung trang, nàng ta liếc mắt nhìn qua rèm xe trông thấy cảnh tượng này. Ánh mắt từ trên người Nguyễn Nhược
Long quét qua, dừng lại trên người Nguyễn Nhược Nhược trong bộ dáng nam
trang. Tựa hồ cảm thấy kinh ngạc, hơi ngây ngốc, nàng quay đầu sang
người ngồi bên cạnh nói:
“Hơi Nhi, ngươi nhìn đi, đây không phải là Nguyễn gia…Tam nha đầu sao, thếnào mà lại ăn mặc như thế đi đi lại lại ở đầu đường?”
Người nọ nghe vậy ngẩng đầu lên, mi thanh mục tú ngũ quan chính là Tiểu vương gia Lý Hơi. Hắn hướng ra ngoài nhìn lại, liếc mắt thấy Nguyễn Nhược Nhược đang tươi cười vui vẻ. Nàng mặc
một bộ trường sam màu thanh thúy, yêu thúc ngọc đái, đầu đội mũ màu đen. Trong bộ dạng nam trang như vậy thật sự là đẹp mắt. Cả người nàng tươi
mát như xuân liễu đầu mùa, xuân quang tràn đầy.
Thu hồi ánh mắt, Lý Hơi nhàn nhạt trả lời mẫu thân: “Trang phục đó cũng không kém!” Đây là nhận xét thật lòng,
mặc dù ấn tượng của hắn đối với Ngưyễn Nhược Nhược cũng không tốt lắm,
những đinh là đinh mão là mão, không thể vơ đũa cả nắm được.
“Còn không sao? Nữ nhi phải ở chốn thâm
khuê thêu thùa may vá, làm sao lại có thể chạy bát nháo trên đường phố
như vậy. Nguyễn gia thật không biết dạy nữ nhi, hoàn hảo ngày đó hôn sự
này không thành, tuy nói là trắc phi nhưng gia thế nhân phẩm cũng rất
quan trọng.” Vương phi kinh ngạc trách Nguyễn nhà quản giáo nữ nhi không nghiêm, lòng thầm kêu may mắn vì ngày đó hôn sự bị từ chối.
Lý Hơi không nói. Sự tình cầu hôn ngày đó hắn vốn là không muốn, chỉ vì Vương phi khổ cầu khuyên nhủ hắn, nói nào là cô gái kia đã bất chấp danh tiết…xả thân cứu hắn, nên hắn mới bất
đắc dĩ để nàng ta “áp giải” tới Nguyễn phủ. Kết quả…kết quả cơ hồ khiến
hắn tức đến suýt hộc máu. Cái cô nương…cô nương Nguyễn Nhược Nhược kia
làm gì mà “mềm nhũng” như cái tên, chờ người tới bảo toàn danh tiết cho
nàng ta. Chẳng những cự tuyệt hôn sự phũ phàng, một mặt lại còn nói hắn
không cần lấy thân báo đáp, mặt mũi Tĩnh An vương thế tử không biết bị
nàng ta đem vứt ở đâu? Bây giờ nhớ tới vẫn còn rất buồn bực.
Vừa nghĩ vậy, Lý Hơi không nhịn được lại
liếc mắt nhìn…đằng kia một cái. Nhìn Nguyễn Nhược Nhược một thân nam
trang, hắn không khỏi hồi tưởng lại đêm gặp gỡ đầu tiên đó, Nguyễn Nhược Nhược trong trang phục “váy lửng”. Nếu để Vương phi nhìn thấy kiểu
trang phục đó chẳng phải sẽ còn kinh hãi hơn sao. Nhưng tất cả những
điều kinh hãi đó xem ra vẫn chưa bằng vụ việc nàng cứu sống hắn trên bờ
sông. Lúc ấy hắn vô tri vô giác, cái gì cũng không biết. Sau khi nghe
Tần Mại tinh tế nhắc tới, hắn ngạc nhiên đến độ khó có thể tin. Nam nữ
thụ thụ bất thân, nàng sao dám ở trước mắt mọi người…dùng phương
thức…không tưởng tượng nổi mà cứu sống hắn? Kinh ngạc trôi qua, hắn nhịn không được trên mặt nóng rần lên, chuyện này…cực kỳ khó chịu. Vốn nghĩ
nàng trong lúc tình thế cấp bách nên nhất thời phải xuất hạ sách này,
nhất định không nghĩ nhiều như vậy. Cũng là ngày đó ở Nguyễn phủ, thái
độ nàng lạc quan hào phóng, trong lời nói đem sự việc kinh thế hãi tục
như vậy biến thành một chuyện tầm thường. Kỳ quái, trong đám nữ nhân từ
khi nào lại xuất hiện một nhân vật lạ lùng như vậy…
Thủy Băng Thanh đã mua được một khoảng
thời gian ngắn thái bình. Nguyễn Nhược Nhược khẳng khái mang nửa hộp
trân châu quí báu đến cửa tiệm đổi lấy chi phiếu rồi bày ra trước mặt tú bà. Vừa trông thấy xấp ngân phiếu, tú bà lập tức cười không thấy mắt:
“Nguyễn công tử, vậy cứ làm theo lời ngươi, trong hai tháng ngày Băng
Thanh cô nương tuyệt đối không chính thức tiếp khách. Nhưng cũng phải để nàng ra phụng bồi rượi, đánh đàn ca hát nhảy múa…chút ít thôi.”
Cứ như vậy, xấp