
c Thiên mím lại, không nói gì, cau mày, lại
một ly rượu nuốt ực xuống bụng.
Bà Nghiêm thấy thế vội gắp thức ăn cho anh: “A Thiên
à, ăn nhiều vào, tài nghệ của chị Hoa phải gấp mấy trăm lần quán ăn ngoài đấy”.
“Cảm ơn bà”, Lạc Thiên cười nhẹ, ly rượu trong tay
không hề đặt xuống.
Bà Nghiêm nói với Nghiêm Tố: “Không sao, mọi người
muốn đi ngắm pháo hoa thì mặc kệ bà già này đi. Hoài Thâm à, bao năm nay con
vất vả quá rồi. Ăn nhiều một chút”. Bà Nghiêm lại gắp rất nhiều thức ăn cho
Giang Hoài Thâm.
Ăn bữa cơm tất niên xong, Nghiêm Tố giúp chị Hoa và mẹ
thu dọn bát đũa, Lạc Thiên cùng Giang Hoài Thâm ngồi trên sân thượng, ngắm mặt
hồ trong đêm, nói chuyện giữa những người đàn ông với nhau.
Nhà bên cạnh đã bắn pháo hoa trong vườn. Những đóa hoa
nở rộ chiếu sáng trên bầu trời, ánh sáng rọi lên mặt hồ, nước hồ gợn lên những
đợt sóng lung linh, xinh đẹp vô ngần.
Từng cơn gió mát lạnh thổi từ mặt hồ đến, khiến người
ta tỉnh táo hơn nhiều.
Giang Hoài Thâm hít sâu một hơi, nói: “Lâu rồi chú
không thấy con tâm sự trùng trùng như vậy, huống hồ còn là đêm Trừ Tịch, có
phải đã gặp chuyện gì không vui không?”.
Lạc Thiên xoay xoay ly rượu trong ta, cười nhẹ: “…
Không có gì đâu chú”.
“Chưa bao giờ con uống rượu lẫn lộn như vậy”, Giang
Hoài Thâm chỉ tay vào rượu vang trong ly của anh.
Lúc ăn cơm tất niên, anh đã uống một chai rượu trắng,
lần này lên sân thượng hóng gió, anh lại mở một chai rượu vang, cứ ly này nối
ly khác, nếu trong lòng không có tâm sự thì anh sẽ không uống rượu lẫn lộn như
vậy.
Lạc Thiên lại cười nhưng rất miễn cưỡng: “Thật sự
không có gì, chỉ cảm khái một chút thôi, lại một năm trôi qua. Năm nào cũng
vậy, mỗi khi giao thừa, con đều không kìm được nhớ lại một số chuyện…”.
Giang Hoài Thâm gật đầu: “Hôm nay là đêm Trừ Tịch, nếu
con muốn uống say khướt thì chú không cản, chỉ cần con vui là được”.
Im lặng, rồi Lạc Thiên quay sang nhìn chú Thâm, hỏi:
“Thực ra… chú thích dì, đúng không?”.
Khóe môi mím chặt của Giang Hoài Thâm hơi mấp máy,
muốn nói gì đó nhưng lại khó mở lời, quay sang tìm thuốc lá trên bàn, rút ra
một điếu châm hút.
“Tại sao chú không cưới dì ấy? Chú có biết dì đã chờ
chú bao nhiêu năm rồi không?” Lạc Thiên rót một ly rượu vang, uống ực, “Nếu
trước kia mẹ con còn sống thì con còn có thể hiểu, nhưng nay mẹ con đã qua đời gần
mười năm rồi. Hai mươi mấy năm nay, người luôn chờ đợi chú là dì. Qua tối nay
là dì ba mươi chín tuổi rồi, tuổi thanh xuân của một người phụ nữ không chống
cự nổi tháng năm, không giống đàn ông chúng ta, mười năm hai mươi năm cũng
chẳng khác là bao…”. Có bao nhiêu người phụ nữ có thể giống Nghiêm Tố, không
oán hận, không nuối tiếc, cam tâm tình nguyện chờ đợi một người đàn ông bao năm
nay? Chí ít Châu Mộng Kha không như vậy, thậm chí ngay cả sự tin tưởng tối
thiểu nhất cũng không có.
“Chuyện giữa chú và Tố Tố không phải mấy lời là nói rõ
được. Tố Tố từng nói với chú, thà rằng cả đời này không lấy chồng chứ không cần
một cuộc hôn nhân thất bại như của Quy Vân. Sau đó sở dĩ cô ấy lại có tình cảm
sâu sắc với chú là vì tưởng rằng năm đó người bỏ tiền giúp cô ấy ra nước ngoài
du học là chú, chú khi ấy chẳng qua chỉ là một tên nhân viên quèn của hộp đêm,
ăn bữa nay lo bữa mai, tiền đâu ra để giúp cô ấy đi học? Là Quy Vân đã lấy một
người đàn ông đáng tuổi cha cô ấy, mới có số tiền đó. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, chú
mới thật sự hạ quyết tâm thoát ly khỏi cuộc sống trước kia. Không có Quy Vân
thì không có Giang Hoài Thâm hôm nay. Nếu Tố Tố biết khoản tiền đó là do chị cô
ấy đổi lấy bằng cơ thể, con nghĩ cô ấy có còn đối xử với chú như bây giờ không?
Chú hiểu quá rõ cô ấy, suy nghĩ cố chấp trong lòng một
khi bị phá vỡ thì cô ấy sẽ hận chú, sẽ hận Quy Vân. Chú đã nhận lời Quy Vân sẽ
không để Nghiêm Tố và bà ngoại con biết…”.
“Chú giấu dì ấy và ở cạnh dì ấy, hai chuyện đó không
liên quan gì đến nhau. Nếu chú cho rằng chú có thể giấu dì ấy cả đời thì ở bên
nhau có gì trở ngại?” Lạc Thiên châm thuốc hút, “Chú có biết có một tên Hoa
kiều theo đuổi dì ấy rất điên cuồng không?”.
“Biết, chú mừng cho cô ấy. Bao năm nay chú luôn mong
cô ấy có thể tìm được một người thích hợp, lấy chồng, chứ không đợi chú…” Giang
Hoài Thâm rít một hơi thuốc, cười cay đắng, “Tha thứ cho chú ích kỷ, chú không
muốn hủy hoại hình tượng vĩ đại của mình trong lòng bà ngoại con và Tố Tố bao
năm nay”.
“OK, xem như con nhiều chuyện, nếu dì ấy thật sự bị
tên kia cướp đi mất thì chú đừng khóc với con là được”, Lạc Thiên buồn cười
nhìn người đàn ông như cha anh.
“Tên nhóc này”, Giang Hoài Thâm cười lớn, “Đừng nói
chuyện của chú nữa. Từ hôm qua đến nay, con bất thường quá, nói xem nào, có
phải là vì cô gái họ Giang kia không?”.
Ngón tay kẹp điếu thuốc dừng trên môi bất động, mấy
giây sau, Lạc Thiên mới rít liền hai hơi, nhả ra, rít vào, lại phả khói…
Giang Hoài Thâm nhướng này, hỏi tiếp: “Cãi nhau hả?”.
Im lặng vài giây, Lạc Thiên gật nhẹ đầu: “… Vâng”.
Giang Hoài Thâm cười cười, đặt nửa ly cà phê đã nguội
lạnh trước mặt Lạc Thiên, nói: “Con có biế