Old school Swatch Watches
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323251

Bình chọn: 9.5.00/10/325 lượt.

vang lên: “Nếu tôi có gậy tiên nữ,

biến to biến nhỏ biến xinh đẹp…”.

Tìm thấy điện thoại trong túi, trên đó hiện ra một số di động lạ, cô nghe máy: “A lô, xin chào!”.

Xen lẫn trong những tiếng ồn ào, giọng nói ngọt ngào của cô bạn thân Lý Nghiên vang lên: “Khê Khê à, mau đến bar giúp tớ với”.

“Nghiên Nghiên, sao cậu lại chạy đến

bar?” Giọng nói có phần trách móc, Giang Văn Khê hơi khó xử, “Khuya lắm

rồi, tớ muốn nghỉ sớm, mai còn phải…”. Trực giác định nói là “ngày mai

còn phải đi làm”, cũng may cô đã dừng lại kịp thời để tránh phải đau

buồn.

Lý Nghiên gào lên: “Phải cái gì mà phải? Ở đây có một tên gấu khốn kiếp bắt nạt tớ, cậu mau đến giúp, thua người

không thua thế”.

“Hả? Tên gấu đó bắt nạt cậu à, nhưng cậu

còn ghê gớm hơn tớ mà, tớ đi thì cũng chỉ có thể làm cột điện thôi.” Cắn môi, Giang Văn Khê yếu ớt từ chối, “Nghiên Nghiên, tớ muốn ngủ thật

mà…”.

“Ngủ cái đầu cậu, ngày mai cậu trực muộn

mà?” Lý Nghiên bất chấp sự phản đối của Giang Văn Khê, nói với vẻ ép

buộc, “Tớ mặc kệ, cậu mau đến đây ngay, nếu không tớ phóng đến nhà thì

cậu sẽ biết tay! Mau đến đấy! Có biết K.O không? Một quán bar mới mở

trên đường Trung Sơn, gọi xe đến đây nhanh nhé. Cứ vậy đi, mười lăm phút sau không thấy cậu thì chờ chết đi!”.

Nghe âm thanh “tút tút” vẳng ra, Giang Văn Khê hít một hơi thật sâu, ngồi dậy khỏi sofa và vào phòng vệ sinh.

Bồn rửa mặt xả đầy nước, cô ngâm mặt vào

đó, một lúc sau khi không nín thở nổi, cô mới ngẩng lên, nhìn chằm chằm

người trong gương, sắc mặt trắng bệch như ma, những giọt nước lóng lánh

lăn từ từ xuống gò má, rơi vào miệng.

Hai tay tì vào bồn rửa, cô mím môi, thở dài với tấm gương.

Chỉ là cô đang thẫn thờ một mình thôi, hy vọng biết bao rằng tấm gương này là tấm gương phép thuật, không kìm

được lảm nhảm: “Gương kia ngự ở trên tường, ta không cần mi nói cho ta

biết ta là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ, ta chỉ cần mi cho ta một công việc có thể làm lâu dài…”.

Tiếc là tấm gương vẫn chỉ là tấm gương, bên trong, ngoài gương mặt mệt mỏi đờ đẫn của cô ra vẫn chẳng có thay đổi gì.

Trong phòng khách, di động lại đổ chuông, nghe là biết Lý Nghiên gọi đến. Giang Văn Khê vội vàng lấy khăn bông

lau sạch nước trên mặt, vén lại tóc rồi ra khỏi phòng vệ sinh, nghe điện thoại để ứng phó với bà cô đang giục loạn cả lên, rồi nhanh chóng xách

túi ra khỏi nhà.

Vội vội vàng vàng chạy đến K.O, vào

trong, Giang Văn Khê bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Lý Nghiên.

Cũng may quán bar này không quá giống những nơi lộn xộn mà bình thường

Lý Nghiên hay lui tới, ít nhất đèn đủ sáng, nhạc không phải loại nhạc

điện tử ồn ào, khách đến đa số cũng chỉ yên lặng ngồi uống rượu mà thôi.

“Khê Khê, đây này!”

Giang Văn Khê nhìn về phía đó, thấy Lý

Nghiên đang vẫy tay gọi cô ở cách mấy bàn. Giang Văn Khê cau mày, bên

cạnh Lý Nghiên có ba người đàn ông, trong đó chỉ có một người là cô từng gặp, tình hình này là biết ngay Lý Nghiên chắc chắn lại quen người mới, kéo cô đến “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia” đây mà.

Mặt dày vậy! Cô sải những bước chân cứng nhắc đến đó.

Lý Nghiên túm chặt lấy cô, chỉ vào mũi cô trách móc: “Bảo cậu mười lăm phút đến ngay, sao cậu lằng nhằng mãi đến

bốn mươi phút hả?”.

Nghe lời trách cứ của bạn thân, mặt cô hơi nóng lên, lắp bắp: “Ồ… đường… kẹt xe…”.

Hôm nay cô lại trở thành cư dân thất

nghiệp một cách quang vinh, trước khi tìm được việc, cô không thể tùy ý

phóng khoáng đi taxi, chỉ có thể chọn cách đi xe bus. Đương nhiên việc

này cô không có mặt mũi nào nói với Lý Nghiên, nếu để cô nàng biết cô

lại mất việc thì chắc chắn sẽ kỳ thị cô cho xem.

“Kẹt xe? Có phải giờ cao điểm buổi tối đâu, sao lại kẹt xe được?”, Lý Nghiên nghi ngờ nhìn cô.

Hai má nóng rực, Giang Văn Khê rất căng

thẳng, sở đoản của cô là nói dối, cô ngồi xuống chỗ trống cạnh Lý

Nghiên, ậm ừ cho qua chuyện: “Tàu… tàu hỏa đi qua…”.

“Tàu hỏa?!” Lý Nghiên đang định nói, “Từ

nhà cậu đến đường Trung Sơn làm gì có đường ray tàu hỏa nào chạy qua”,

thì một anh chàng ngồi cạnh đã cắt ngang, “Được rồi, bạn em đến lâu thế

mà không giới thiệu sao?”.

Lúc này Lý Nghiên mới sực tỉnh, khoác vai Giang Văn Khê nói: “Đây là Giang Văn Khê, bạn thân của em. Giang trong

Trường Giang, Văn trong văn học, Khê trong tiểu khê[1'>”. Sau đó cô chỉ vào chàng trai ban nãy giải vây và có tướng mạo rất

manly, nói với Giang Văn Khê, “Vị này cậu đã từng gặp, chính là con gấu

mà tớ hay nói với cậu đấy – Hùng Diệc Vĩ, hôm nay vừa thăng cấp thành

bạn trai tớ đã vội giới thiệu với cậu ngay, đừng nói tớ nhỏ mọn nhé. Còn hai người này lần lượt là bạn học cấp ba của anh ấy, Tống Tân Thần và

Cố Đình Hòa”.

Giang Văn Khê gật đầu như gà mổ thóc, nhìn ba chàng trai đối diện, nghe Lý Nghiên giới thiệu.

Mục đích hẹn cô ra đây của Lý Nghiên chính là cho Hùng Diệc Vĩ một danh phận, ngoài ra còn định nối dây tơ hồng cho cô.

Giới thiệu xong một lượt, cô chỉ nhớ Hùng Diệc Vĩ và Tống Tân Thần không chỉ là bạn học mà còn là đồng nghiệp của Lý Nghiên, ba người cùng làm việc trong một công ty quảng cáo, còn thì

Cố Đình Hòa kiệm lời,