
hưa hoàn hồn lại, kết quả là, tốn bao nhiêu tiền mua một đống mỹ phẩm về cũng không thể bán được, đành
đem toàn bộ bôi hết lên mặt, ngay cả lòng bàn chân cũng không tha. Nhìn
xem, qua một mùa hè mà da cô vẫn trắng muốt.
Cô còn làm nhân viên bán bàn chải đánh
răng, phát tờ rơi trên đường, nhân viên vệ sinh trong KFC, nhân viên bán hàng trong hiệu thuốc… Nhưng những công việc đó đều ngắn hạn. Khó khăn
lắm mới xin được làm thu ngân trong một siêu thị, khi rảnh rỗi lại ao
ước được như những đồng nghiệp phòng Tài vụ, ngày ngày được đếm tiền,
tuy không phải là tiền của mình, có lẽ ngày nào đó, cô có thể từ một
nhân viên thu ngân bé nhỏ tầm thường thăng chức lên phòng Tài vụ, nhưng
ông trời tại sao lại tàn nhẫn cướp đoạt ước mơ nhỏ nhoi muốn có một công việc chính thức của cô kia chứ?
Chỉ ba ngày nữa là cô có thể trở thành nhân viên chính thức rồi…
Hàng mi dày cong và ướt đẫm động đậy,
Giang Văn Khê vỗ vỗ mặt, gắng gượng chớp mắt vài cái, không thể không
đối diện với hiện thực, thừa nhận số khổ của mình.
Nắm tay lại, đứng thẳng người, cô động
viên bản thân: Không sao, chắc chắn mình có thể tìm được việc khác. Lý
Nghiên nói cô chính là một con gián vạn năm dù có bị đánh, đập, ngắt,
đạp… cũng không chết được.
Vuốt vuốt tóc, cô đi về phía thang máy,
từ xa đã thấy ba vị lãnh đạo cấp cao và một người không phải nhân viên
siêu thị, một ông chú có mái tóc bạc trắng như màu bạch kim đã bước vào
thang máy trước.
Nhìn từ phía sau có thể thấy vóc dáng ông chú tóc bạc kia cao ráo và bí ẩn, phong độ toát ra của ông ta không hợp với mái tóc bạc kia tí nào cả.
Cô thầm nghĩ bụng: Đúng là một ông chú không hài hòa.
Đứng khựng lại, Giang Văn Khê không hề
cho rằng nếu đi tiếp thì có thể chen vào cùng thang máy với những vị
lãnh đạo cấp cao kia. Lúc này, cô nghe thấy ba cô nàng đồng nghiệp đứng
sau lưng cũng đợi một thang máy khác đang thì thào to nhỏ, dường như
người họ đang nói đến chính là ông chú có mái tóc và thân hình hoàn toàn không hợp nhau ấy.
Không kìm được, cô dỏng tai lên.
“Trời ạ, không ngờ Tổng giám đốc Lạc của Giang Hàng lại đẹp trai đến thế.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu nhìn mái tóc
bạch kim bồng bềnh quyến rũ kia kìa, mấy hôm trước nghe đồn còn không
dám tin, hôm nay gặp được người thật, không hề thấy già tí nào mà còn
quyến rũ hơn ấy chứ.”
“Không biết mái tóc bạch kim của anh ấy nhuộm ở tiệm nào nhỉ, tớ rất muốn nhuộm mái tóc mình giống màu tóc của anh ấy.”
“Thôi đi, cậu tưởng cậu là Lâm Thanh Hà[1'> thật đấy à?”
“Xì…”
“Đúng là cực phẩm hiếm có trong thế gian này.”
“Chính xác, mà vui nhất là sau này chúng ta có thể chiêm ngưỡng cực phẩm này hằng ngày rồi.”
“Đúng, đúng, đúng. Thật sướng quá đi mất.”
“Sai, bây giờ tớ đang bị ‘kích thích’.”
“…”
Giang Hàng? Đó chẳng phải là công ty quỷ quái đã hại cô thất nghiệp như lời trưởng phòng nói hay sao?
Giang Văn Khê cắn răng, nắm chặt tay,
lòng thầm kỳ thị ba cô nàng nhân viên chính thức mê trai kia, không biết là ăn tạp, hay đầu bị kẹp vào cửa, may mà có thể giữ được bát cơm, lại
còn đi khen ngợi cái ông chú tóc bạc kia là đẹp trai cơ đấy? Đi gặp quỷ
đi!
Ngẩng phắt đầu lên, cô trừng mắt về phía
thang máy, ông chú trung niên hại cô thất nghiệp kia cho dù vóc dáng có
đẹp thì sao nào, tóm lại thế gian này không còn ai dã man, tàn bạo như
ông ta cả.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, cô nhìn rõ gương mặt của ông chú tóc bạc nổi bần bật như hạc đứng giữa bầy gà kia.
Gương mặt trẻ trung tuấn tú góc cạnh, ánh đèn trong thang máy chiếu lên gương mặt anh càng toát lên một vẻ cá
tính, mái tóc bạch kim rũ xuống trước trán, đôi mắt đẹp và sáng hơi nheo lại, liếc nhìn những vị chủ quản cao cấp đang chuyện phiếm với nhau,
hai tay đút vào túi quần tây, khóe môi hơi nhướn lên tạo nên một đường
cong tà ác nhưng lại rất quyến rũ, như đang giễu cợt ai vậy.
Thì ra anh ta không phải là ông chú, chỉ có điều là nhuộm tóc mà thôi…
Hiếm khi thấy có người đàn ông nào mặc bộ âu phục màu đen như xã hội đen lại đẹp trai đến vậy, tới khi ba cô nàng nhân viên kia liếc xéo và đi ngang qua người cô, Giang Văn Khê mới tỉnh lại.
Trời ơi, cô lại tỏ ra mê mẩn cái tên
“gương mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ”, kẻ đầu sỏ gây tai họa hại cô
thất nghiệp kia, đúng là không còn lý lẽ gì nữa.
Cô ảo não vỗ vỗ đầu, bước nhanh vào thang máy, trong lòng không ngừng nguyền rủa cho cái tên đàn ông ma quỷ có
mái tóc bạc kia sẽ xui xẻo, đau khổ hơn mình.
Vì là nhân viên hợp đồng, Giang Văn Khê chỉ mất một ngày đã bàn giao hết công việc, ngày mai cô không cần đi làm nữa.
Nhà dột mà cứ mưa dầm dề.
Làm người có thể nào đừng đen đủi như thế được không?
Vừa trèo lên tầng năm, Giang Văn Khê rũ
rượi nhìn thấy trên cửa nhà mình dán tờ thông báo nộp tiền điện nước.
Cũng may cô vừa lĩnh lương và tiền tăng ca trong lễ Quốc Khánh, nhưng cô buộc phải tiết kiệm chi tiêu trong một thời gian, cho đến khi tìm được
công việc mới.
Móc chìa khóa, mở cửa ra, cô rầu rĩ ném
túi xách lên sofa, rồi đổ ập cả người xuống, chưa kịp than vắn thở dài
thì tiếng chuông di động vui vẻ đã