
iến mất,
ngước lên nhìn cô, trong đôi mắt thoáng vẻ giận dữ: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”.
Cô không trả lời câu hỏi đó, nói tiếp: “Năm năm trước,
Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh đi Mỹ một chuyến, không lâu sau trở về, khi
đang chấp hành nhiệm vụ thì vì cứu một đứa trẻ, đã bị một chiếc xe đâm phải,
cho dù các y bác sĩ đã làm hết sức nhưng ông vẫn không qua khỏi, lúc đó là một
giờ hai mươi phút rạng sáng mùng 5 tháng 3 năm 2003”.
Sắc mặt Phương Tử Hạ tái mét, không kiềm chế được nữa,
anh ta đứng bật dậy, lao ra đóng chặt cửa văn phòng, quay lại giận dữ nói với
Giang Văn Khê: “Rốt cuộc cô là ai?”, vừa dứt lời, bỗng nhớ ra cô cũng họ Giang,
“Cô là con gái Giang Vĩnh Minh?”.
Cô nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của anh ta, cười
lạnh: “Tôi không phải con gái ông ấy, con gái ông ấy đã gặp tai nạn xe cộ qua
đời ở Mỹ từ lâu rồi”.
Phương Tử Hạ bực tức nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, hôm
nay rốt cuộc cô đến đây để làm gì?”.
“Phương Tử Hạ, tôi đang nói gì chẳng lẽ anh không
biết? Mười năm trước, anh vì danh lợi và Châu Mộng Kha, không từ thủ đoạn hãm
hại bạn thân Lạc Thiên, khiến anh ấy mang tội danh cưỡng hiếp và bị ngồi tù,
sau việc đó lại cùng Châu Thiệu Vũ, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành lập mưu hãm
hại Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh đang điều tra vụ án này.”
Phương Tử Hạ nghe xong, cười lạnh: “Cô biết không, cô
nói bậy thế này, tôi có thể kiện cô tội vu khống. Nhưng nể mặt A Thiên, tôi
không tính toán với cô, nếu không có chuyện gì đặc biệt, mời cô nhanh chóng rời
khỏi văn phòng của tôi”.
A Thiên? Anh ta còn mặt dày nói ra ư. Cô biết anh ta
là luật sư, tranh cãi với luật sư thì chỉ lãng phí thời gian, lãng phí sinh
mạng.
Cô liếc nhìn anh ta, rút từ trong túi ra bản photo
giám định pháp y và một cây bút ghi âm mà khó khăn lắm mới có được. Cô đẩy bản
phô tô đến trước mặt Phương Tử Hạ, sau đó nhẹ nhàng bấm nút trên cây bút.
Trong cây bút vẳng ra giọng của bác A Khánh và Trương
Huy, người giám định thứ hai, hai người kể lại tỉ mỉ những gì họ biết về vụ án
năm đó.
Một lúc sau sắc mặt Phương Tử Hạ thay đổi rõ rệt, chỉ
vào bản phô tô: “Nó là đồ giả”, nói xong xé tan bản phô tô, lại tóm lấy cây bút
ném mạnh xuống đất, lấy chân đạp mạnh lên, đến khi cây bút vỡ tan tành, anh ta
mới ngừng lại.
Giang Văn Khê phì cười: “Giả à? Nếu là giả thì anh có
cần kích động đến thế không? Nếu tôi đến đây với sự chuẩn bị thế này, chắc anh
không nghĩ là tôi chỉ thu âm một bản chứ? Không biết mấy thứ này Châu Mộng Kha
nghe được sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”.
Phương Tử Hạ từ từ lùi lại, mềm nhũn người ngồi bệt
xuống ghế làm việc. Anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt, môi run bắn lên.
“Phương Tử Hạ, tôi không biết mười năm nay, mỗi tối
anh có ngủ được hay không? Anh và Châu Mộng Kha ở bên nhau có hạnh phúc hơn
những gì anh tưởng tượng năm đó không? Còn nữa, mười năm nay, anh có vui không?
So với mười năm trước, anh có vui hơn không?”
Cô nhìn anh ta đang im lặng, vẻ mặt thẫn thờ, cảm xúc
thay đổi liên tục, cô lại nói: “Tình yêu không thể miễn cưỡng, càng không phải
độc chiếm, lẽ nào trái tim anh chưa bao giờ mệt mỏi, không có phút nào muốn
nghỉ ngơi ư?”.
Phương Tử Hạ thất thần nhìn đống đổ nát trước mặt,
bỗng nhớ lại đêm tội ác mười năm trước.
A Thiên mới uống có hơn hai ly đã đòi đi ngủ, anh ta
chẳng qua là tắm xong không ngủ được, mới đi loanh quanh. Và thế là đã khiến
anh ta rơi vào một vực sâu không lối thoát.
Cô gái kia mới mười tám tuổi, bằng với Châu Mộng Kha,
tươi đẹp như thế. Nếu không phải do anh ta đi ngang qua, có lẽ cô ta còn phải
chịu đựng sự sỉ nhục thêm lần nữa từ Đồng Kiến Thành.
Cũng do sự xuất hiện của anh ta mà bọn họ tỉnh lại. Họ
biết đã gây ra họa lớn, đầu tiên là van nài anh ta, nói là người nhà quê chỉ
cần cho bọn họ ít tiền là được, chỉ cần anh ta không nói ra thì sẽ không ai
biết.
Nhớ lại thì đúng là quá nực cười, anh ta ban đầu rất
hùng hổ khí khái, rất nghĩa hiệp, nhưng khi Châu Thiệu Vũ bóp cổ anh ta, tát
anh ta mấy cái, anh ta đã co vòi, không ra thể thống gì.
“Phương Tử Hạ, bây giờ tao không cầu xin mày mà là ra
lệnh cho mày. Mày nghĩ mày là ai? Cho dù mày kể ra chuyện tối nay thì ai tin
mày? Bố tao là Cục trưởng Cục Công An, bố cậu ta là Phó cục trưởng Cục nhà đất,
bố cậu ta là Sở trưởng Cục tư pháp. Mày nghĩ mày vào được đại học, mới học một
năm luật là ghê gớm lắm à? Đừng quên là học phí của mày vẫn do nhà bọn tao trả
cho. Hiện giờ tao nói mày biết, bọn tao có thể cho mày đi học, cũng có thể bắt
mày nghỉ học. Đồ thất bại, có gan thích em gái tao mà không dám nói nó biết,
suốt ngày nhìn nó và cái thằng họ Lạc kia quấn quýt lấy nhau, nếu tao là mày
thì tao đã đập đầu vào tường chết quách cho xong rồi.”
Lời Châu Thiệu Vũ hoàn toàn chà đạp lên sự tôn nghiêm
của anh ta, anh ta từ nhỏ mất cha mẹ, dựa vào sự quyên góp của xã hội là sự
thực, anh ta thích Mộng Kha, từ lần đầu thấy cô đã thích, nhưng ánh mắt của cô
mãi mãi chỉ nhìn theo Lạc Thiên, người anh em tốt nhất của anh ta. Một người
xinh đẹp như thế, mãi mãi không thuộc về anh ta.
Châu Thiệu Vũ lại t