
nhìn chằm chằm ly cà phê, cuối cùng cảm thấy đó là cách thỏa đáng nhất,
liền gật đầu đồng ý.
Mọi việc thuận lợi hơn trong tưởng tượng, bác A Khánh
rất có tinh thần hợp tác, kể lại chuyện năm đó một lần nữa, còn Trương Huy năm
ấy sau khi phát hiện ra bí mật, trong lòng sợ hãi, tìm cơ hội ra nước ngoài,
trùng hợp là tháng trước anh ta cũng vừa về lại N. Trương Huy nói năm đó anh ta
vừa tham gia công tác đã phát hiện ra việc này, bao năm nay lương tâm luôn cắn
rứt, gần như không đêm nào ngủ ngon, lần này xem như anh ta đã yên tâm rồi. Cố
Đình Hòa đưa Giang Văn Khê đến trước tòa nhà cô ở rồi quay về.
Giang Văn Khê đã mệt mỏi mấy hôm liền, khó khăn lắm
mới leo lên được lầu năm.
Cửa vừa đóng, cô liền cảm thấy không khí trong phòng
khác lạ. Vừa quay người cảnh giác thì mùi vị quen thuộc xen lẫn men rượu mà cô
nhớ nhung bấy lâu đã bao bọc lấy cô.
Cô ngỡ anh không bao giờ đến tìm cô nữa.
Giây sau đó cơ thể cô bị đè tới sát cửa, môi bị anh
hôn mạnh, nụ hôn mang theo sự giận dữ và trừng phạt, như muốn rút cạn mọi không
khí trong lồng ngực cô.
Không thể hô hấp, hai tay cô chống lên ngực anh giằng
co vùng vẫy, túi tài liệu trong tay rơi tuột xuống đất.
Anh tựa vào môi cô, giận dữ quát nhỏ: “Em nói anh biết
đi, phải nhất định bắt anh uống cạn xương máu của em, anh mới không bị giày vò
thế này nữa?”.
Cô vừa định nói mình đã tìm ra hung thủ thì lại bị anh
cắt ngang: “Anh chỉ muốn yên tĩnh một thời gian, nhưng em không hề cho anh thời
gian để thở. Khi trái tim anh đang đau, đang chảy máu, em đang ở đâu? Đang làm
gì? Rời xa anh, ở bên hắn ta, em mới cảm thấy đó là tự do hít thở hay sao?”
Cô mấp máy môi, phát hiện sự việc trước khi được xác
định chắc chắn, dù cô giải thích thế nào cũng không thể.
Cô vụng về nhìn anh, đáp lại bằng sự im lặng. Cử chỉ
ấy lại càng khơi dậy cơn giận trong lòng anh, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi
cô.
Cô để mặc anh ngang ngược hôn mút gặm nhấm môi cô, cổ
cô... cơ thể từ từ mềm nhũn, hai tay run rẩy luồn vào mái tóc của anh. Cô không
có khả năng chống cự, vì khao khát trong lòng cũng mãnh liệt như anh.
Anh bế bổng cô lên, vào phòng ngủ, ném cô lên giường,
rồi rất nhanh ập đến, mọi thứ cản trở hai người đều được cởi bỏ nhanh chóng.
Trong bóng tối, cô gắng sức muốn nhờ ánh sáng yếu ớt
bên ngoài chiếu vào để nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng anh không cho cô cơ hội đó,
lấy tay che kín mắt cô, bắt cô nhắm mắt lại, chỉ ngừng một chút rồi bất ngờ
rướn người tiến thẳng vào cơ thể cô.
Không có khúc dạo đầu, cảm giác đau đớn khó chịu khiến
cô rên khẽ, hai tay luồn trong mái tóc anh bất giác ghì chặt, đầu móng tay bấm
sâu vào.
Rất nhanh, cơn run rẩy của cơ thể và suy nghĩ còn sót
lại cũng dần dần mờ nhòa theo động tác càng lúc càng nhanh của anh. Cảm giác
mãnh liệt khó tả khi mất đi lại có được lấp đầy cả trái tim cô, đầy đến nỗi
không thể thêm vào, hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi, rịn ra từ đôi mắt
nhắm nghiền.
Sau cơn hoan lạc, giữa hai người tĩnh lặng đến mức chỉ
nghe thấy nhịp tim của nhau.
Cô mở mắt, trong ánh sáng yếu ớt, thấp thoáng có thể
nhận ra đường nét gương mặt anh tuấn của anh, anh nhắm nghiền mắt, phát ra hơi
thở đều đặn.
Cô không biết chắc anh đã ngủ chưa, thậm chí không thể
chắc chắn ngày mai tỉnh dậy, anh có hối hận vì phút yêu đương này không. Đây
không phải là một cơn hoan lạc đơn thuần, mỗi một lần anh vào sâu trong cô, đều
mang theo nỗi hận cùng nỗi tuyệt vọng sâu sắc, muốn trả lại cô tất cả những gì
từng có, tựa như lấy cơn hoan lạc này làm cuộc chia ly cuối cùng, điều đó khiến
trái tim cô rất đau, rất đau.
Lắng nghe hơi thở đều đặn, nhìn đường nét gương mặt mờ
mờ của anh, một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm khe khẽ: “Về
chuyện đó, em không biết phải nói với anh từ chỗ nào, mọi đáp án anh cần đều
nằm trong túi hồ sơ kia, cậu của em không có lỗi với anh, ông không phải loại
người anh nghĩ, cậu đã vì anh thậm chí tính mạng của mình cũng đánh mất. Cho dù
anh tin cũng được, không tin cũng được, ngày mai em sẽ đến S tìm chứng cứ cuối
cùng”.
Nói hết những lời cần nói, bóng đêm vẫn tĩnh lặng đến
mức chỉ nghe thấy hơi thở của cô và anh.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, hít thở hơi ấm đã lâu
không tìm thấy.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy thật sớm, bắt đầu làm bữa
sáng.
Người đàn ông trên giường vẫn say ngủ. Cô không đánh
thức anh, khẽ khàng dọn dẹp đồ đạc xong, cô ngồi bên mép giường lặng lẽ nhìn
anh một lúc, rồi đi.
Xuống dưới lầu, chỉ đợi một chút, Cố Đình Hòa đã lái
xe đến y hẹn.
Lên xe không lâu sau, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ánh nắng xuyên qua khe hở trên màn cửa chiếu tới
giường, soi tỏ gương mặt người nằm trên đó.
Choáng váng, Lạc Thiên khó nhọc mở mắt, khi chiếc đèn
đơn giản trên trần nhà lọt vào tầm mắt, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.
Anh chống tay gượng dậy, lớp chăn lụa mỏng trượt từ
ngực xuống, cơ thể trần trụi lại nhắc nhở “chuyện tốt” mà anh đã làm tối qua.
Từ sau lần ở nghĩa trang, đã lâu lắm rồi anh chưa ngủ ngon được như vậy, anh
túm lấy quần áo xếp ngay ngắn ở bên cạnh, nhanh chóng mặc v