
một cơn gió, lao
ra khỏi bãi đậu xe.
Nỗi đau khôn tả trong lòng khiến cô không còn kiềm chế
nổi nữa, nước mắt như chuỗi hạt trân châu đứt dây, rơi xuống tí tách.
Tại sao anh không chịu tin cô? Cậu của cô nhất định đã
làm gì đó cho anh, nếu không cậu đã không mất tích mấy ngày kỳ lạ như thế, tình
cảm của thím với cậu trước đây rất tốt, tại sao sau vụ án đó lại bỗng nhiên đưa
em họ rời khỏi đây, đến nước Mỹ...
Cô vòng tay ôm người, quỳ xuống, trong bãi đậu xe mênh
mông vắng ngắt, chi còn tiếng nấc nghẹn của cô.
"Cô Giang, cô không sao chứ?", nhân viên bảo
vệ đang đi tuần ngang qua.
Cô vội vàng lau nước mắt, khẽ nói: "Vâng, tôi
không sao". Cô từ từ đứng dậy, chân đã tê dại, suýt nữa thì không đứng
nổi.
"Cô Giang, cô chắc chắn là không sao chứ?",
nhân viên bảo vệ lại hỏi.
Cô lắc đầu: "Cảm ơn, tôi thật sự không sao".
Đi những bước nặng nề giống một con rối bằng gỗ cứng đờ, cô từ từ tiến đến
thang máy.
Cô đưa tay bấm nút, vừa định vào thang máy thì lúc
này, tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, ba chữ "Cố Đình Hoà"
hiện lên rất rõ ràng, cô vội vàng nghe máy: "Đình Hoà, có phải anh đã lấy
được hồ sơ vụ án?".
"ừ", trong điện thoại, giọng cố Đình Hoà rất
trầm, "Tối nay em có tiện không?".
"Tiện. Hay anh đến nhà em đi, có gì nói cũng tiện
hơn bên ngoài". Cô lau nước mắt còn đọng ở khoé mắt, cười vui vẻ. Lấy được
hồ sơ thì cô có thể tìm hiểu tường tận hơn sự tình lúc đó.
"ừ, lát nữa gặp."
Về đến nhà, cô vào phòng ngủ thứ hai đã lâu rồi không
bước chân đến, nơi ấy cô luôn giữ lại những vật dụng liên quan đến bố mẹ và
cậu, vì sợ nhìn thấy chúng lại khơi dậy tâm trạng cô độc bi thương, nên cô đã
mang chúng vào đó và khoá lại.
Theo suy đoán của cô thì năm ấy, cậu cô nếu đi điều
tra lai vu án đó thì nhất đinh sẽ để lại chứng cứ hoặc đầu mối quan trọng nào
đó. Nhưng cô lật xem giấy tờ làm việc của cậu, và cả những đồ đạc tạp nham cậu
để lại thì không có phát hiện gì đặc biệt.
Đang lúc cô vò đầu suy nghĩ thì chuông cửa reo vang.
Là Cố Đình Hoà.
"Ăn tối chưa anh?", cô rót một ly trà cho cố
Đình Hoà.
Cố Đình Hoà nhìn xung quanh, cứ nghĩ sẽ gặp ai đó
nhưng thấy trong nhà chi có mình cô thì bất giác cảm thấy như được an ủi, cười
khẽ: "Anh ăn rồi".
Đón lấy tủi hồ sơ trong tay cố Đình Hoà, cô vội mở ra,
lời trần thuật của người bị hại, lời khai và biện giải của bị cáo, lời làm
chứng của các nhân chứng, ghi chép tại hiện trường, giấy giám định pháp y...
mọi thứ cô cần đều nằm hết bên trong.
Cô xúc động nói với anh: "Thật không biết phải
cảm ơn anh thế nào nữa".
Cố Đình Hoà nhìn cô vẻ nghĩ ngợi, hỏi cô: "Em
thật sự đinh giúp anh ta lật lại vụ án này?".
"Vâng", cô lật giở từng trang, khựng lại rồi
ngẳng đầu lên, "Bây giờ không đơn giản là một vụ án hiếp dâm nữa, mà cũng
liên quan đến danh dự của cậu em".
"Danh dự của Cảnh sát trưởng Giang?", cố
Đình Hoà sửng sốt.
"Vâng", cô muốn cười, kể lại đầu đuôi mọi việc.
Cố Đình Hoà nghe xong, anh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
"Vậy bây giờ em và anh ta đã chia tay rồi?".
"Không biết có phải thế không", cô cụp mắt
xuống, giọng tràn ngập cay đắng, "Nhưng cũng gần như anh nghĩ, sắp chia
tay rồi...". Từ cuộc trò chuyện hôm nay, anh căn bản không thể chấp nhận
sự thực cô là cháu gái của Giang Vĩnh Minh, anh không nói, có lẽ là không muốn
thấy cô buồn chăng.
Cố Đình Hoà nhìn cô rất chăm chú, nói: "Văn Khê,
anh ta đối xử với em như vậy, em thấy làm thế này có đáng không?".
Cô hơi ngước lên, ánh mắt nhìn ly trà trên bàn buồn bã
nói: "Có gì đáng với không đáng, cho dù chia tay thật thì làm thế này cũng
đúng mà".
"Em yêu anh ta, đúng không? Nên cho dù đến nước
không thể cứu vãn, cũng cam tâm làm mọi việc vì anh ta?"
Lời của Cố Đình Hoà khiến cô ngẩn người, sau một hồi
im lặng ngắn ngủi, cô lại gật đầu. Phải, ai bảo cô yêu anh, cho dù làm gì thì
mọi thứ đều xứng đáng.
Tuy lòng đau như dao căt, Cô Đình Hoà vân nói:
"Nếu em kiên trì thì xin hãy để anh giúp em, đến khi tóm được hung thủ,
trả lại sự trong sạch cho anh ta".
Cô cắn môi, khẽ nói: "Đình Hoà, xin lỗi...".
Tâm ý của anh, cô làm sao không hiểu, nhưng trái tím cô đã trọn vẹn thuộc về
người đàn ông chỉ biết làm cô rơi nước mắt, không còn chỗ nào để người khác
chen vào.
"Đừng nói xin lỗi, em biết mà, điều anh cần không
phải là xin lỗi." Cố Đình Hoà ngừng lại, rồi nói tiêp, "Chúng ta là
bạn, không phải sao?".
"Bạn...", cô lẩm bẩm lặp lại, nhất thời
không biết phải nói sao.
Cố Đình Hoà nhận ra sự ngại ngùng của cô, liếc mắt
nhìn đồng hồ treo tường rồi đứng lên: "Muộn quá rồi, anh phải về đây.
Em... xem kỹ những tư liệu chứng cứ vụ án này trước nhé, mấy hôm nữa rồi chúng
ta tiếp tục".
"Vâng, em đưa anh xuống lầu", cô cũng đứng
dậy.
"Không cần đâu, xe anh ở ngay dưới kia."
"Cứ để em tiễn anh."
Cố Đình Hoà không kiên trì nữa.
Hai người một trước một sau, đi qua đoạn hành lang tối
om, xuống lầu.
Đến chỗ đậu xe, cố Đình Hoà nói vói cô: "Lên đi,
muộn lắm rồi".
"Vâng", cô đáp nhỏ, xoa hai tay vào nhau,
cúi đầu nhìn mặt đất không động đậy.
Cố Đình Hoà nhìn cô