
ải người! Ý kiên
quỷ quái này cũng nghĩ ra à!". Ngày mai ông chủ tình rượu, biết bọn họ vì
muốn đỡ rắc rối mà chuốc rượu say cho anh, lúc đó ngay cả quản lý là anh ta
cũng có thể khăn gói cút về nhà ấy chứ.
Bỗng, Tiểu Lý đưa tay chi về phía cửa, kích động gào
lên: "Có... có người cứu rồi! Tổng... giám đốc Thẩm và Tổng giám đốc
Tang!"
Đoạn Mộc quay lại, quả nhiên nhìn thấy Tổng giám đốc
Thẩm của Hoàng Đình và Tổng giám đốc Tang của Tang Thi đang khoác tay nhau bước
vào, bất giác véo đùi một cái thật manh, hai người này đến quá đúng lúc, thật
cứ như cha mẹ tái sinh vậy. Anh ta kích động đứng dậy, bước đến chào đón.
"Tôi chưa say... tôi vẫn muốn uống... buông tôi
ra... tại sao... tại sao... nói tôi biết tại sao lại là cô ấy..."
Tang Du khoanh hai tay nhìn Lạc Thiên say khướt, lại
nhìn Thẩm Tiên Phi, nhướn mày nghi ngờ: "Anh có chắc đến lúc đó vẫn nhờ
anh ta làm phù rể không?".
Thẩm Tiên Phi gật đầu chắc chắn, đưa tay lột
chiếc áo vest bần trên người Lạc Thiên ra, nhẹ nhàng buông ra cho anh nằm thẳng
trên giường.
Tang Du nghiến răng: "Chẳng phải anh nói tửu
lượng anh ta rất cao hay sao? Sao lại kém thế này?".
Thẩm Tiên Phi nhận lấy khăn nóng mà phục vụ đã chuẩn
bị sẵn, vừa lau nhẹ nhàng cho Lạc Thiên vừa trả lời: "Tửu lượng cậu ấy rất
cao, dù sao cũng cao hơm anh".
"Tửu lượng cao? Thế này mà cũng gọi là cao hả? Cứ
ôm ghì lấy em hỏi em tại sao? Chết tiệt, em làm sao biết tại sao anh ta lại
uống nhiều thế này? Haizz, còn nữa, váy em mới mua bị anh ta nôn ra hết rồi!
Nếu không vì nể tình anh ta đã ra sức giúp tìm nhẫn thì em thật muốn đạp hai
phát lên mặt anh ta làm kỷ niệm." Tang Du kéo chiếc váy ướt đẫm,
"Không được, tối nay em phải về tìm hoá đơn, ngày mai phái người mang đến
văn phòng anh ta".
Tiền quần áo nhất định phải bắt tên quỷ sứ này trả.
Chết tiệt, hiếm khi tối nay rảnh rỗi ra ngoài giải trí, lại bị tên này làm mất
cả hứng, nếu cô không đòi tiền quần áo thì quá có lỗi với thời gian quý báu của
cô.
"Nhất định A Thiên đã gặp phải chuyện gì đó không
vui, nếu không sẽ không uống say đến vậy, hai hôm trước thấy còn vui vẻ tươi
cười, nói là định cầu hôn bạn gái. Đợi cậu ấy dậy rồi tính." Thẩm Tiên Phi
an ủi Tang Du đang tức tối, sau đó đắp chăn cho Lạc Thiên, dặn những người
trong quán chăm sóc anh cẩn thận rồi ôm Tang Du rời khỏi đó.
Ông chủ ngủ rồi, nhân viên trong quán đã có thể thở
phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tiên Phi trong sự nhiệt tình đưa tiễn của mọi
người, rời quán bar đi mua quần áo với Tang Du.
Hôm sau Giang Văn Khê dậy rất sớm, vẫn làm hai phần
điểm tâm như thường lệ. Cô ngồi trước bàn ăn, đờ đẫn nhìn bữa sáng không được
đụng đến, đợi Lạc Thiên xuất hiện, cuối cùng vẫn là thất vọng.
Quá tám giờ, cô thu dọn bát đũa, đi làm.
Cứ ngỡ sẽ thấy Lạc Thiên ở công ty, nhưng hy
vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, cả ngày anh không đến công ty. Mấy lần
cô định hỏi chị Nghiêm có thấy anh không, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt
xuống, về sau chị Nghiêm hỏi ngược lại cô có thấy anh không, cô càng lo lẳng.
Lại một ngày nữa, anh không xuất hiện.
Ngày thứ ba, vẫn không thấy anh.
Cô không ngừng gọi điện cho anh, vẫn tắt máy. Điện
thoại bàn ở chung cư Thiên Đô Hào Đình không ai nghe, K.o cô cũng đã đến nhưng
chẳng thấy bóng dáng anh đâu, giống như anh đã bốc hơi vậy.
Chị Nghiêm lúc đầu hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì, về
sau chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó tả, ánh mắt Chủ tịch Giang nhìn cô cũng càng
lúc càng kỳ quặc, người của K.o thấy cô thì ánh mắt cứ lấp loé, cho dù cô hỏi
gì cũng chi lắc đầu, chỉ nói không biết.
Tâm trạng bất an trong lòng mỗi lúc một tầng, dần dần
dâng thành một cảm giác thê lương và tuyệt vọng, như rơi xuống vực sâu vạn
trượng. Khi gọi điện cho anh thì bên kia vọng đến "Số máy quý khách vừa
gọi không có thực".
Cứ thể qua một tuần cuối cùng cũng biết tung tích của
anh, hoá ra là anh nhận một hạng mục công trình ở thành phố khác, đi công tác
rồi. Cô cười khổ sở, anh đang trốn tránh cô ư? Nếu một ngày anh cũng không muốn
thấy cô, vậy thì cô cứ phải chờ đợi mỏi mòn như thể mãi sao? Đến khi anh chịu
xuất hiện? Hay là cứ thế này mà kết thúc?
Đầu cô rất đau, một đống tài liệu trên bàn hoàn toàn
không cách nào lọt vào đầu được.
Cô thở dài, đang định đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tinh
táo, vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy mấy người bước đến, đi đầu là Lạc Thiên
đang ôm tủi công văn.
Cô đứng đờ trước cửa, quên cả bước đi, đoàn người ấy
sắp đến chỗ cô.
Lạc Thiên nhìn thấy cô, chi liếc quá một cái, giọng
lanh lùng rất công thức: "Trợ lý Giang, phiền cô pha mấy ly trà, và, xin
nhường đường".
Cô kinh ngạc nhìn Lạc Thiên vô cùng xa cách đó, rất
nhanh, cô liền chủ động dịch sang phải hai bước.
Anh không nhìn cô nữa, đi qua cô và vào thẳng văn
phòng.
Trợ lý Giang? Cho dù ban đầu đưa cô vào Giang Hàng,
anh cũng chưa từng gọi cô là "Trợ lý Giang".
Xa lạ như thế, bất giác cô hoài nghi trước kia là cơn
mơ, hay bây giờ mới là giấc mộng.
Cô cắn môi, quay người đi pha trà.
Mấy hôm nay cô tự an ủi bản thân, bắt mình phải trấn
tình, bắt