
==
Mặt trời lên mặt trời lặn, gió ban đêm thổi vào trong điện sâu kín.
Phượng Du cung vẫn yên tĩnh như trước, mỗi khi đến ban đêm như vậy,
Tần Hương Y liền trở nên im lặng, nàng theo thói quen đứng ở tring vườn, thưởng thức đoá hoa hồng độc to lớn kia, nàng mỹ lệ, xinh đẹp, thơm
ngát, đồng dạng cũng giấu diếm sát khí.
Nữ tử mỹ lệ như bức tranh này lại mặt ủ mày chau. Chỉ vì Nguyên Tinh
bị thương quá nặng, nàng phái người đưa hắn đến thái y viện. Nàng rất
muốn cùng hắn, nhưng không được. Nơi này là hoàng cung, nàng là hoàng
hậu! Tất cả ngôn hành cử chỉ đều bị người giám thị.
Chuyện muốn làm, nàngkhông thể làm. Nhất là phần tình đối với Nguyên
Tinh, nàng phải che dấu thật tốt, không thể để bất luận kẻ nào nắm nhược điểm.
"Nương nương –" Lương Mỹ bước từng bước ngắn, vội vã mà đến, một đôi đôi mắt chớp chớp lộ ra không khí vui mừng.
"Chuyện gì?" Tần Hương Y chưa từng quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Nương nương, Vinh Vương gia cầu kiến." Lương Mỹ cầm tay nói, trên mặt bỗng nhiên thêm vài phần không lưu loát.
"Hắn?!" Tần Hương Y vừa nghe, vùng xung quanh lông mày không khỏi
nhíu lại. Nguyên Tinh bị thương nặng như vậy, tất cả đều là hắn ban
tặng!
Lúc này tới cửa, đơn giản chỉ là vì chuyện bố binh đồ. Tốt, ngày hôm
nay bản cung sẽ gặp ngươi một hồi. Tần Hương Y thầm nghĩ trong lòng, nắm to nhỉ gắt gao chặt hơn. "Tuyên hắn tiến đến." Mắt nữ tử quét về phía
ngoài cung, phất tay áo dài xoay người trở về trong điện.
Một lát không lâu, một thân ảnh tuấn dật nhẹ vào trong cung, hắn, Bắc Đường Húc Vinh, vẫn vẻ mặt tuấn lãng, khuôn mặt thanh khiết, hoa phục
trên người, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tự cao tự đại, cặp con ngươi đen kia cũng không liếc xéo, vĩnh viễn vẫn nhìn về phía trước, hắn vẫn tự tin
như vậy, thanh cao như vậy.
Vậy tay áo rộng rẫy, đi nhanh vào, trong chính điện cũng vắng vẻ.
"Hoàng hậu –" hắn bình tĩnh gọi một tiếng, nhìn lướt qua khắp nơi, trên
mặt bứt lên một mạt cười thích ý: "Hoàng hậu muốn cùng bản vương chơi
trốn tìm sao?"
Trong cung vẫn vắng vẻ như cũ, không có bất luận hồi âm gì.
Cái trán Bắc Đường Húc Vinh thoáng nhíu, vùng xung quanh lông mày
nhíu lại nhíu, lại nhàn nhã run ống tay áo lên, lại nói: "Ai, hoàng hậu
chớ không phải là làm chuyện đuối lý, ẩn núp bản vương chứ."
Tiếng rơi xuống, thình lình, một trận chưởng phong tới gần. Bắc Đường Húc Vinh phản ứng nhưng thật ra rất nhanh, lắc mình một cái, trả lại
một chiêu hồi mã thương, không hổ là Vinh vương gua kinh nghiệm sa
trường, công phu rất cao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ
người đánh lén.
Kết quả là ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong ngực, vẻ mặt hắn âm hiểm
cười. "Chân nhân bất lộ tướng, không nghĩ tới công phu hoàng hậu rất cao a!"
Đích xác, Tần Hương Y vốn định trốn ở chỗ tối, cho hắn một chưởng, không lường trước lại bị đối phương chế trụ.
Bàn tay to của hắn nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng, vững vàng, không chịu buông ra.
"Vinh Vương gia, xin tự trọng." Tần Hương Y lạnh trừng mắt Bắc Đường Húc Vinh, kiệt lực muốn đẩy hắn ra.
Ai ngờ hắn nhưng lại càng ôm chặt, "Bản vương ngay cả bố binh đồ cũng không cần, chỉ cần ngươi." Bắc Đường Húc Vinh híp hai tròng mắt, trên
gương mặt tinh xảo nổi lên cười xấu xa.
"Bắc Đường Húc Vinh, ngươi rất làm càn." Lông mày của Tần Hương Y
dựng thẳng, một đôi mắt đẹp động lòng người trong khoảnh khắc giống như
ngưng tụ ngàn vạn cái gai nhọn, hung hăng đâm hướng Bắc Đường Húc Vinh.
"Hoàng hậu — không, vẫn là gọi ngươi Hương Y." Trên mặt Bắc Đường Húc Vinh không hề có tư thái cao ngạo, vẻ mặt khiêm tốn, giữa trán và lông
mày của hắn tràn đầy mong đợi, một đôi con ngươi đen ôn nhu nhìn chằm
chằm nữ tử thế gian ít có.
"Bỏ tay ngươi ra!" Tần Hương Y lạnh lùng quát một tiếng, cực kỳ chán
ghét trừng hắn. Bởi vì cặp bàn tay to không an phận kia cư nhiên bắt đầu dao động ở bên hông của nàng. Nàng bất chấp nhiều, phút chốc vung
chưởng lên, mãnh liệt bổ về phía ngực của đối phương.
Bắc Đường Húc Vinh không hổ là kinh nghiệm sa trường, phản ứng rất
nhanh nhẹn, vươn một tay ra, vung lên không, tay vững vàng giữ chặt cổ
tay nàng, "Hương Y, ngươi ngẫm lại, nếu không phải hắn – Bắc Đường Húc
Phong diệt Băng Tuyết quốc, ngươi đã là thê tử của ta." Hắn nói được
đúng lý hợp tình, không chút nào kiêng kỵ.
"Câm miệng!" Tần Hương Y lạnh lùng liếc Bắc Đường Húc Vinh, lại vung
cánh tay kia lên, giương chưởng lên, lần này nàng dùng mười phần công
lực, chưởng sinh ra gió, lệ khí bức người, không vì cái gì khác, chỉ vì
thương trên người Nguyên Tinh, đánh hắn một chưởng cũng không quá đáng.
Ai ngờ Vinh vương gia này rất giảo hoạt, nhanh chóng dời bàn tay to bên
hông Tần Hương Y, dùng một phần công lực đẩy nàng ra, sau đó thi triển
khinh công trượt về phía sau hai bước, né tránh chưởng lực của đối
phương.
Tần Hương Y không nghĩ tới Bắc Đường Húc Phong sẽ đến một chiêu này,
thân thể đột nhiên mất đi cân đối, hung hăng đánh vào trên chiếc ghế lê
phía sau, nàng thống khổ hự một tiếng.
"Hương Y, ngươi thế nào?" Bắc Đường Húc Vinh ngẩn người, trên mặt nổi lên vẻ