Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323701

Bình chọn: 8.00/10/370 lượt.

ầng tầng màn đêm, tiến vào Phượng Du cung.

"Khụ — khụ –" một trận ho khan thống khổ từ trong khuê phòng truyền đến.

Lệ Hưu ngồi ở bên giường ngủ gà ngủ gật mạnh giật mình, tỉnh táo lại, nhìn Tần Hương Y, đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhắm chặt như cũ, nhưng

tiếng ho khan thống khổ kia là từ trong miệng nàng truyền ra.

"Nương nương, người làm sao vậy?" Lệ Hưu nhẹ nhàng đẩy Tần Hương Y,

nàng không có phản ứng, chỉ là tay chạm vào cánh tay của nàng, rất nóng. Tiểu nha hoàn cả kinh, sau đó sờ lên trán nàng, tiểu thư phát sốt, cái

trán nóng hổi giống như nước sôi.

"Nương nương, người tỉnh tỉnh!" Lệ Hưu lại run Tần Hương Y một chút, nàng vẫn như cũ không có phản ứng.

Sốt cao khiến nàng ẩn vào trạng thái hôn mê, gương mặt tái nhợt đêm

qua trở nên đo đỏ. Làm sao bây giờ? Vẫn tiếp tục sốt cao như vậy, thực

là phải lo lắng cho tính mạng.

Lệ Hưu nhìn cửa cung, thị vệ ở cửa sớm thay đổi một vòng, chỉ sợ bọn

họ cũng sẽ không dàn xếp truyền thái y. Bắc Đường Húc Phong, rất ác độc, nói như thế nào nữa, tiểu thư cũng là thê tử kết tóc của ngươi, sao

ngươi có thể đối nàng như vậy?

Quản không được nhiều như vậy, Lệ Hưu chà chà cước, hung hăng cắn

răng một cái, giúp đỡ Tần Hương Y đang hôn mê đứng lên, cõng nàng lên

liền xông ra cửa cung.

"Lệ Hưu cô nương, không có mệnh lệnh của hoàng thượng, bất luận kẻ

nào đều không được ra vào Phượng DU CUNG!" Đại đao chắn trước mặt Lệ

Hưu.

"Đây chính là mạng người! Chậm trễ một hồi nữa, sợ rằng nương nương

sẽ không xong." Lệ Hưu không hề cầu xin, hung hăng bỏ lại một câu, mặc

kệ thế nào, ngày hôm nay cũng phải xông đi ra, nàng cõng chặt Tần Hương

Y, chuẩn bị cùng thị vệ tranh đấu một phen.

"Lệ Hưu cô nương, nếu ngươi xông ra, đừng trách chúng ta không khách

khí." Thị vệ cũng không khoan dung, trái lại huy đao soàn soạt.

Ngay lúc hai bên giằng co, một mạt bóng dài màu xám trắng lướt tới,

thanh âm ôn nhu của một người truyền đến: "Xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm hạ xuống, bóng dáng cao kia cũng yếu ớt mà đến, áo dài màu

trắng xám tôn lên đôi tròng mắt rực rỡ như sao của hắn, trên gương mặt

tuấn mỹ lộ ra vài phần ôn hoà nhàn nhạt, thấy hắn, làm cho người ta nghĩ đến ánh nắng ấm áp ngày xuân, cử chỉ nho nhã phiêu dật, giống thần tiên ngoài nhân thế, là Tần Tiêu, bên hông mang theo một cây sáo trúc màu

xanh nạm nhiều viên ngọc trắng.

"Tần nhạc sĩ!" Thị vệ nhanh chóng bỏ đao xuống, cung kính hướng về

phía hắn thi lễ. Xem ra hắn ở trong cung có địa vị bất phàm, hắn cũng

không phải chỉ là một người nhạc sĩ biình thường như người ngoài nhìn

thấy.

"Làm sao vậy?" Tần Tiêu bình tĩnh nhìn Lệ Hưu một cái, ánh mắt rơi

vào trên lưng của nàng — Tần Hương Y đang an tĩnh ngủ, gương mặt mỹ lệ

đỏ bừng, người sáng suốt vừa nhìn, đã biết là bị bệnh, bệnh lại không

nhẹ.

Vùng xung quanh lông mày của hắn thoáng nhíu lại, trong mắt có thêm một phần thương tiếc.

"Đại nhân, nương nương bị bệnh, Lệ Hưu muốn mang nương nương đi tìm

thái y, thế nhưng bọn họ –" Lệ Hưu cũng không hiểu rõ Tần Tiêu, nàng chỉ biết ngày hôm qua hắn mang theo Trảm Long và Nhược Băng vào cung, vậy

hắn nhất định là thân tín của Bắc Đường Húc Phong. Cầu hắn có lẽ có

dùng.

Nha đầu Lệ Hưu này thật là nóng lòng bảo vệ chủ, thanh âm nói chuyện

cũng run rẩy, nước mắt rào rào rơi xuống, nhỏ lên trên sàn gỗ bóng

loáng, tựa hồ nghe thấy âm hưởng.

Tần Tiêu sợ run một chút, âm thầm cảm thán, nha đầu kia thật là có tình có nghĩa.

"Lệ Hưu cô nương. Ngươi đỡ Hoàng hậu nương nương nằm lên giường." Tần tiêu vừa nói vừa nhìn thoáng qua thị vệ ở cửa, "Ngươi xông ra như vậy

cũng không phải biện pháp. Dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng thường.

Như vậy đi, ta đi mời Lý thái y." Hắn trấn an Lệ Hưu một phen, tròng mắt ôn nhu nhìn lướt qua Tần Hương Y, xoay người gần ly khai.

"Đại nhân, thế nhưng –" Lệ Hưu gọi Tần Tiêu lại, liếc mắt qua thị vệ ở cửa, tựa hồ rất không yên tâm, bọn họ có thể để Lý thái y tiến vào sao?

"Yên tâm, chuyện ta đáp ứng chắc chắn làm được. Ngươi trước đỡ hoàng

hậu nương nương trở lại nghỉ tạm." Khoé miệng Tần Tiêu cong lên, ôn hoà

như nước nói.

"Nga." Lệ Hưu nhợt nhạt nhìn Tần Tiêu một cái, trên vầng trán nam tử

này lộ ra một cỗ hơi thở an bình, siêu nhiên thoát tục, nên tin tưởng

hắn. Hiện tại không ai giúp nàng được, đánh cuộc một keo xem. Nếu như

xông ra, bị thị vệ giam giữ, sợ là càng cứu tiểu thư không được, bình

tĩnh xử sự mới đúng. Đợi đến lúc nàng lại nhướng mắt nhìn, mạt thân ảnh

dài màu trắng xám đã đi xa.

===

Trên chiếc giường trạm hình phượng hoa lệ, Tần Hương Y chăm chú nhắm

mắt, lông mi đen dày run run lên, tựa như con bướm bị kinh động spắ sửa

giương cánh bay đi, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên đỏ ửng tựa như màu

ngủ sắc ở chân trời, quyến rũ mà nhu hòa, tỉ mỉ xem xét, vẻ đpẹ khi bị

bệnh của nữ tử càng làm người ta mê muội.

Lệ Hưu canh giữ ở bên giường, càng không ngừng vắt khăn lông ướt đặt

lên trán của nàng, chỉ là một chút khởi sắc cũng không có, toàn thân của nàng đều rất nóng.

"Tần nhạc sĩ, như vậy không tốt. Hoàng thượng có lệnh, không cho bất

luận kẻ nào ra và


80s toys - Atari. I still have