
uay lại nhìn cô vẫn ngủ không biết trời đâu đất đâu, đưa tay gạt mấy sợi tóc dính bên môi cô ra.
Giúp cô cởi giầy, đắp chiếc chăn mỏng lên cho cô, chỉnh điều hòa lên nhiệt độ thích hợp, Lộ Tấn vỗ vỗ mặt cô: "Cố Thắng Nam, sinh nhật vui vẻ!"
Nói xong Lộ Tấn định rút tay về, không ngờ đột nhiên tay anh ta bị Cố Thắng Nam giữ lại.
Anh ta còn chưa phản ứng lại kịp, Cố Thắng Nam đã xoay người, đưa chân, kẹp chặt cả Lộ Tấn lẫn chiếc chăn vào giữa hai chân.
Một giây sau, cả người Cố Thắng Nam đè lên trên người anh ta, miệng cũng phối hợp áp tới miệng anh ta.
Cứ thế, cô hôn anh ta.
Hoặc nói chính xác hơn, hôn lên khẩu trang của anh ta.
Lúc này mình nên vui mừng vì đã đeo khẩu trang hay là nên thất vọng vì đã lỡ mất nụ hôn chủ động của người phụ nữ này? Lộ Tấn đang do dự, đột nhiên người phụ nữ này quay đầu đi...
"Ọe!"
Cô đã nhịn được lâu như vậy, cuối cùng vẫn nôn...
Lộ Tấn vừa căng thẳng lại vừa thoải mái: May mà mình có khả năng tiên đoán, áo mưa vẫn mặc trên người.
***
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu xuống bên mép giường.
Cố Thắng Nam mở mắt, đầu óc vẫn quay cuồng. Cô đưa tay day huyệt thái dương, chớt phát hiện ánh nắng đang chiếu lên đầu ngón tay.
Hé mắt nhìn ánh nắng lốm đốm trên đầu ngón tay, Cố Thắng Nam sửng sốt.
Có gì đó không đúng.
Từ Chiêu Đễ từng mang con chó bảo bối của cô đến nhà Cố Thắng Nam ăn chực. Khi đó còn thú cưng của Từ Chiêu Đễ còn chưa để đầu ngố kiểu nhóc Ma rư kô mà vẫn để đầu kiểu Minie. Chính con chó để đầu Minie đó đã cắn tan rèm cửa sổ phòng ngủ của Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam tháo luôn rèm cửa sổ nhưng vẫn quên chưa tìm người thay. Xung quanh không có tòa nhà nào cao hơn tòa nhà tập thể này, cửa sổ phòng ngủ vẫn nằm trong trạng thái thả rông, Cố Thắng Nam cũng không quan tâm.
Vậy tại sao lúc này lại có rèm cửa sổ?
Cố Thắng Nam không thể không ngồi dậy, lập tức phát hiện chuyện không đúng không chỉ có rèm cửa sổ.
Đồ ăn vặt cô để trên chiếc tủ đầu giường đi đâu mất rồi?
Đống quần áo cô ném trên chiếc ghế cuối giường chạy đi đâu rồi?
Cô đưa mắt nhìn quanh, cả phòng ngủ sạch sẽ không giống như có người ở. Cố Thắng Nam vén chăn chuẩn bị xuống giường, lại kinh ngạc một lần nữa.
Trên người cô đang mặc một chiếc áo ngủ kiểu nam.
Cố Thắng Nam cúi đầu ngửi cổ áo, chiếc áo thoang thoảng mùi nước xả vải. Cố Thắng Nam cau mày, đây hình như là...
Mùi thường xuất hiện trên người Lộ khó tính, man mác mà sâu lắng.
Đây là... Nhà của Lộ khó tính?
Vậy bây giờ cô để chân trần, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, không lẽ tối qua...
Cố Thắng Nam không cầm được nuốt nước miếng.
Không có tâm tư thưởng thức sàn nhà không dính một hạt bụi nhỏ, sáng bóng đến mức có thể soi gương được dưới chân, Cố Thắng Nam chạy như bay ra cửa phòng ngủ.
Trong nháy mắt đưa tay mở cửa, cửa phòng tắm bên cạnh cô cũng bị một người khác kéo ra.
Hơi nước mang theo mùi thơm của sữa tắm tràn tới chóp mũi Cố Thắng Nam, cô vô thức quay đầu sang thoáng nhìn, sau đó lập tức quay đầu về hướng cũ.
Lộ Tấn trơ mắt nhìn tai người phụ nữ này từ từ đỏ bừng lên, anh ta vừa cầm khăn tắm lau khô tóc vừa đi ra ngoài: "Tôi khuyên cô cũng đi tắm đi, nếu không biết cô ở nhà tôi mà đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ thì chắc chắn tôi sẽ cho rằng là mà nữ xuất hiện trong nhà mình".
Cố Thắng Nam hít sâu, gạt bỏ một số ý nghĩ linh tinh, đứng bên cạnh cửa nói mà không quay đầu lại: "Tôi về nhà mình rồi tắm".
Nói rồi cô định đi ra ngoài.
Lộ Tấn mở cửa tủ quần áo ra, ung dung buông một câu: "Lúc đưa cô đến nhà tôi, tôi đã quên không mang chìa khóa nhà cô theo".
Một câu hời hợt khiến bước chân Cố Thắng Nam khựng lại.
Lộ Tấn bỏ chiếc khăn tắm quấn quanh lưng ra, ném sang một bên, mặc quần vào: "Hơn nữa phòng ngủ nhà cô bây giờ chắc chắn là vô cùng thê thảm. Cô đừng về vội thì tốt hơn".
Vô cùng thê thảm?
Cố Thắng Nam vắt hết óc nhó lại xem tối qua mình đã làm gì, nghĩ đến đau đầu mà vẫn không nhớ ra được gì cả. Cô chỉ nhớ rõ mình uống rượu, tán gẫu với Tổng giám đốc Trình, sau đó... trí nhớ cô vỡ vụn...
Cố Thắng Nam ngơ ngẩn suy nghĩ, cố gắng chắp vá những mảnh kí ức vỡ vụn lại, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân đang dần dần bước tới phía sau cô.
Đến lúc cô nhận ra thì giọng nói của Lộ Tấn đã vang lên ngay sau tai cô: "Không phải tôi nói quá lời, nhưng sau khi uống say, cô tuyệt đối là một loại vũ khí sát thương quy mô lớn".
Cố Thắng Nam cả kinh quay lại, suýt nữa đụng vào chóp mũi Lộ Tấn. Cô lui lại nửa bước theo phản xạ có điều kiện, mà lúc này Lộ Tấn cũng vừa tìm được một chiếc khăn tắm hoàn toàn mới, đưa tới trùm lên đầu cô: "Để cảm ơn tôi đã cho cô ở nhờ một đêm, sau khi tắm rửa xong, cô nhớ làm một bữa sáng để báo đáp tôi".
Trên thế giới có người nào mặt dày hơn Lộ Tấn hay không? Không có! Cố Thắng Nam kết luận.
Cô kéo khăn tắm xuống khỏi đầu, đang chuẩn bị cãi lại, đột nhiên chết sững.
Sau hai giây sững sờ, cô nhét thẳng chiếc khăn vào trong lòng Lộ Tấn: "Anh mặc đồ vào được không?"
Lộ Tấn cúi đầu nhìn chiếc quần dài trên người mình: "Đây không phải mặc đồ r