XtGem Forum catalog
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326113

Bình chọn: 7.00/10/611 lượt.

âu, sau đó thì trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.

“Đi làm thôi, muộn rồi...” Si Nhan đẩy anh ra, lời còn chưa hết đã bị anh ngậm vào miệng.

Đang lúc bận tối mặt tối mũi thì điện thoại của Ôn Hành Viễn tới.

“Tiểu Nhan, bao lâu nữa mới tan ca?” Giọng nói của anh lộ vẻ mệt mỏi, như vừa mới tỉnh ngủ.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Si Nhan nhíu đôi mày thanh tú lại, “Mới có ba giờ, vẫn còn sớm mà.”

“Anh đói...” Đã gần ba mươi tuổi mà còn làm nũng với cô như một đứa trẻ.

Tay Si Nhan run lên, suýt đánh rơi điện thoại, cô khẽ trách, “Đừng làm loạn nữa, em đang bận đây. Anh mở tủ lạnh ra xem có gì ăn không, nếu không

có thì gọi đồ ăn ngoài đi, trên giấy nhớ có số đấy, anh tìm xem.”

Gọi đồ ăn ngoài? Anh không thèm. Cảm thấy mình như đứa trẻ bị ruồng bỏ, Ôn

Hành Viễn trầm giọng, “Không cần. Tẹo nữa anh đón em tan ca, cùng nhau

ăn.”

Sáng nay lúc cùng Ôn Hành Viễn xuống núi, biết tối qua anh không được ngủ

nhiều nên Si Nhan ép anh phải về nhà, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó

mới đến công ty làm. Trước khi ra khỏi cửa, anh cứ dềnh dàng không nỡ để cô đi, hại cô đến muộn gần bốn mươi phút, nếu không thì đến giờ cũng

chẳng bận thế này. Cô chưa bao giờ biết, một Ôn Hành Viễn lừng lẫy trên

thương trường lại có một mặt trẻ con đến thế.

Cúp điện thoại, Si Nhan tiếp tục vùi đầu vào công việc, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cuối cùng, lúc tan ca thì

cô cũng xong việc, đang dọn dẹp đồ đạc thì có người đột nhiên chạy đến.

“Thấy đại sảnh không còn ai, tưởng em về rồi.” Người kia cười ôn hòa, đưa cái túi trong tay cho cô.

“Cũng định về rồi. Đây là cái gì?” Si Nhan do dự, không đưa tay ra nhận, khó hiểu mà nhìn Văn Đào.

Văn Đào là anh trai của Văn Tĩnh, sản xuất trà ở Vân Nam, có một quán trà ở Cổ Trấn. Một lần, Văn Tĩnh đưa cô đến đó, nhưng lúc ấy Văn Đào đang ra

ngoài có việc, Si Nhan không được gặp ông anh trai mà Văn Tĩnh hay kể.

Sau đó, Văn Đào chủ động đến tìm cô, cảm ơn cô đã chiếu cố đến Văn Tĩnh, còn nói nếu không ngại thì cùng ăn một bữa cơm, coi như làm quen.

“Là đặc sản ở quê anh, Tiểu Tĩnh gửi đến. Nó còn dặn đi dặn lại là nhất

định phải đưa đến cho em.” Văn Đào giải thích qua loa, khiến người ta

không thể từ chối được.

Si Nhan cười cười, “Khách sáo quá, con bé đấy làm khó anh rồi.” Vừa nói

xong, cô đang định nhận lấy thì giọng nói của Ôn Hành Viễn truyền đến,

“Tiểu Nhan?”

“Anh đến rồi à?” Si Nhan nhìn Ôn Hành Viễn trong bộ quần áo thoải mái, cười dịu dàng.

Bước nhanh đến cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô, anh nghiêng đầu nhìn Văn Đào, ngữ khí thản nhiên, “Vị này là...”

“Văn Đào, chào anh.” Văn Đào thu lại ánh mắt nhìn Si Nhan, mặt không biến sắc, vươn tay về phía Ôn Hành Viễn.

“Văn Thao?” Ôn Hành Viễn nhắc lại tên Văn Đào, thấy anh ta gật đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Si Nhan thì mới thờ ơ vươn tay ra, “Tôi là Vũ Lược.”

* Chữ “đào” và chữ “thao” đọc giống nhau, anh Viễn cố tình đọc khác đi.

“Thao” có 1 nghĩa là “binh pháp”, “Vũ Lược” nghĩa là “kế sách trong quân sự”.


Lời vừa dứt, Văn Đào lập tức sửng sốt, Si Nhan thì lại bật cười. Cô lườm Ôn Hành Viễn một cái rồi thân mật khoác tay anh, lại nói với Văn Đào: “Bạn trai em thích nói đùa, anh đừng để ý.”

Văn Đào hoàn hồn, lơ đễnh cười, “Làm anh giật mình, còn tưởng là có tên trùng hợp đến thế.”

Ôn Hành Viễn hé miệng, độ cong bên môi càng lớn thêm. Đối với một câu “bạn trai em” của Si Nhan, anh dễ chịu vô cùng. Khẽ gật đầu với Văn Đào, ngữ khí của anh ôn hòa hơn, “Ôn Hành Viễn.”

Nghe thấy tên anh, Văn Đào cau mày, ngay tức khắc lôi tài liệu về Ôn Hành

Viễn trong đầu ra, “Thì ra là Ôn tổng của Hoa Đô, không ngờ lại được gặp ở đây.”

Si Nhan không mấy bất ngờ khi Văn Đào biết đến danh tiếng của Ôn Hành

Viễn, dù sao thì anh cũng khá “nổi tiếng” ở thành phố S mà. Kiểu này,

không muốn người ta biết bạn trai mình cũng khó, huống hồ anh lại vừa

lấy được công trình “Kim Bích Thiên Hạ” ở thành phố A, sẽ có càng nhiều

thương nhân biết đến hơn.

“Căn bản là trái đất tròn thôi.” Ôn Hành Viễn cười lãnh đạm, cầm túi trong tay Si Nhan, “Nếu anh Văn rảnh rỗi, cùng ăn cơm chứ?”

“Không được rồi, tôi còn có việc. Hôm nào rảnh đến quán trà của tôi chơi đi.”

Thấy Văn Đào vào thang máy, Ôn Hành Viễn nghiêng đầu nhìn Si Nhan rồi hỏi cô: “Con mọt sách kia là ai đấy?”

“Mọt sách nào?” Si Nhan giật mình, lại phản ứng được ngay liền véo tay anh một cái, “Người ta nho nhã đấy.”

Ôn Hành Viễn mở miệng nhưng không nói, ôm cô đi vào thang máy rồi mới hỏi

tiếp: “Vậy thì xin hỏi bạn gái đại nhân, con mọt sách nho nhã kia là

ai?”

Thấy anh nhíu mày, lại đè thấp giọng nói, Si Nhan bật cười khanh khách, “Sao em lại không biết anh xấu tính thế nhỉ?”

“Không cho đánh trống lảng.” Ôn Hành Viễn thu cánh tay lại, ôm chặt cô vào

lòng, “To gan ra phết, dám quen thằng đàn ông khác? Khai thật mau, nếu

có nửa câu dối trá, xem anh có cắn em không.”

“Chỉ có chó con mới cắn người.” Si Nhan không hề để bụng đến cơn tức giận

giả vờ của anh, ôm lấy thắt lưng anh và cười ngọt ngào. Chưa từng nghĩ

Ôn Hành Viễn lại thích uống d