Ring ring
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326083

Bình chọn: 8.5.00/10/608 lượt.

ệng cô, cho đến khi cô mềm nhũn trong lòng mình, Ôn Hành Viễn mới miễn cưỡng trượt khỏi môi cô, cắn lên vành tai cô, từ từ điều chỉnh lại nhịp thở.

Lồng ngực phập phồng, Si Nhan không dám nhìn anh, nhưng không thể che đi vẻ thẹn thùng trên mặt.

Ôn Hành Viễn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô. Lúc ngẩng đầu, trong mắt

anh, Si Nhan có thể thấy được nụ cười tươi tắn của mình, cũng thật thùy

mị, thật ngọt ngào, lại có vẻ...ngượng ngùng.

Dựa vào lòng anh, cô lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Mấy tháng mơ hồ,

thậm chí là sự bối rối trước lúc gặp nhau, trong thoáng chốc đã tan

thành mây khói.

“Ôn Hành Viễn, chúng mình như thế này, coi như là yêu nhau rồi sao?” Mặt Si Nhan đỏ bừng, cô thì thào hỏi anh.

Anh khẽ cười, kéo chặt áo lại cho cô, giọng nói khàn khàn mê người, “Đương

nhiên. Bây giờ, trăm phần trăm là quan hệ người yêu rồi, danh phận bạn

trai của anh đã được định rồi, em không chối được đâu...”

Cô mỉm cười, lật bàn tay, cùng anh đan mười ngón.

Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió tạt vào lá xào xạc. Hai người dựa sát

vào nhau cùng tận hưởng khoảnh khắc ấm áp mà khó có được này.

Rốt cuộc thì cô cũng đã dũng cảm, khi biết rõ khoảng cách với Hàn Nặc không thể thu lại được, khi ý thức được có lẽ Ôn Hành Viễn chính là người

cuối cùng có thể đem lại sự ấm áp cho mình, cô không nỡ để anh đi.

Người ta vẫn nói “chân tình khó tìm, phu quân khó cầu”. Vì để có được sự chấp nhận này của cô, anh cam tâm bỏ lỡ cả tuổi xuân. Như vậy, cô còn lý do

gì để tiếp tục sợ sệt, tiếp tục trốn tránh?

Khi anh hỏi cô có thể vì anh mà dũng cảm một lần hay không, giọng nói trầm

thấp như xuyên qua khoảng cách cả ngàn dặm, vọt thẳng vào trái tim cô.

Thế giới u ám đột nhiên sáng bừng, hai mắt Si Nhan bất giác ươn ướt.

“Em nghĩ, em có thể!”

Vào một khắc cô trả lời, trên khuôn mặt tuấn tú như hiện lên một tia sáng

mềm dịu, nụ cười tươi tắn, đôi mắt rạng ngời, còn trái tim anh, hoàn

toàn say. Hạnh phúc chảy xuôi theo từng ngóc ngách trong cơ thể, cả thế

giới tĩnh lặng lại trong nháy mắt, anh không kiểm soát được giọng nói

của mình, “Anh tưởng rằng cả đời cũng không nhận được đáp án này.”

Giọng nói anh thật êm ái, ngữ khí ôn hòa nhưng không giấu được nỗi kích động. Con sóng lòng trào dâng, Si Nhan cũng không thể khống chế nổi nữa, một

hồi lâu sau cô mới cất giọng, “Em xin lỗi, không phải em cố ý bắt anh

đợi lâu như vậy.”

Trước mắt như hiện ra khuôn mặt tuấn tú hào hoa ấy, từ đáy lòng dâng lên nỗi

xúc động khôn tả, Si Nhan nghẹn ngào hỏi, “Ngày mai, anh...”

“Sẽ không phát sinh chuyện gì hết, anh cam đoan!” Giọng nói trầm thấp nhưng dõng dạc, dứt khoát, giống như sự chờ đợi và cố chấp trong mười năm

qua, như muốn Si Nhan phải tin bằng được.

Cô mỉm cười, loáng thoáng thấy chiếc má lúm đồng tiền, nhẹ giọng nói: “Em

muốn gặp anh...” Lời vừa ra khỏi miệng, cả khuôn mặt đã đỏ hồng, nhưng

cô không hối hận, cũng không có ý định thu lại ý nghĩ ấy.

Thật kỳ diệu, cô được nếm vị tương tư, hơn nữa là với anh.

Ôn Hành Viễn mỉm cười, dịu dàng nói vào điện thoại, “Ngoan, mai anh đến.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, như tiếng nói thầm bên tai. Cô nhỏ giọng đáp, trái tim ấm áp mà bình an.

Khi cô từng bước đi ra, giữa họ, hoàn toàn không giống trước nữa. Dù là

mười năm, hay chỉ là một ngày, cho đến giờ phút này, Ôn Hành Viễn mới

chính thức bước vào trái tim cô.

Với một Si Nhan là bạn gái, anh vẫn dịu dàng như trước, vẫn thương yêu như

trước, có điều, giờ lại càng dịu dàng, càng yêu thương hơn.

Đối với Si Nhan mà nói, cô bắt đầu dùng trái tim chân thành để nhìn nhận anh, để hiểu anh...để yêu anh!

Tình yêu, thật sự rất đơn giản, đơn giản đến nỗi chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cũng đủ để làm ấm hai trái tim.

Nhắm mắt lại, khóe miệng mơ hồ mỉm cười, Si Nhan ngả vào lòng Ôn Hành Viễn, an tâm ngủ thiếp đi.

Trong mười năm qua, đây không phải là lần đầu tiên họ gần gũi nhau, nhưng, đây là lần đầu tiên thân mật đến vậy.

Lúc Si Nhan tỉnh dậy, trên người vẫn là chiếc áo khoác âu phục của Ôn Hành

Viễn, đầu gối lên đùi anh. Còn anh, tay vẫn đặt trên vai cô, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền dựa vào tấm vải lều.

Nhìn gương mặt còn ngủ say mà vẫn mỉm cười của anh, Si Nhan thoáng đỏ mặt, trong lòng dần dần cảm thấy bình an, thanh thản.

Khi Ôn Hành Viễn mở mắt, thấy Si Nhan mỉm cười nhìn mình thì không nhịn được bèn hôn lên trán cô, “Tỉnh rồi à?”

Si Nhan ngồi dậy, bò ra khỏi lều rồi duỗi người một cái. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, để mặc cho Ôn Hành Viễn ôm mình vào lòng.

Dựa vào lòng anh, Si Nhan thì thầm: “Có đôi khi hao tâm tổn trí để quên một người, nhưng không thể nào quên được, mà tại sao lại có người âm thầm

tiến vào được?”

Ôn Hành Viễn không đáp lời, chỉ cúi đầu, áp má vào mặt cô.

Si Nhan biết anh hiểu cô muốn nói gì, bỗng nổi tính trẻ con, “Hỏi thế mà anh không nói hả?”

Đôi mắt Ôn Hành Viễn đượm ý cười, anh xoay cô lại, nhìn cô dịu dàng, “Em nói gì cơ?”

“Em không biết.” Cô bĩu môi, cố nén ý cười bên môi lại.

“Để anh nói cho em biết...” Vừa nói xong, bên môi anh đã hiện rõ ý cười thâm s