
hể diện?”
“Nếu nói em là bạn gái anh, không biết cô ấy còn hỏi em bao nhiêu chuyện
nữa. Nói không chừng, còn phải nhận bao nhiêu ánh mắt khác thường ấy
chứ, em không muốn.” Nhược Ngưng có chút mất hứng mà nhìn anh, “Anh là
một nhân vật nguy hiểm, tốt nhất là giữ khoảng cách.” Ai chẳng biết
Đường Nghị Phàm là ông chủ “kim cương” trong lòng tất cả các nhân viên
nữ trong công ty, ai thấy anh cũng bày ra vẻ thẹn thùng, người không
biết sẽ tưởng đấy là mấy cô tình nhân bé nhỏ của anh. Cô không muốn trở
thành đối tượng soi mói của mấy cô nàng kia, mà nhìn thấy thì không
thoải mái, tốt hơn hết là nhắm mắt làm ngơ.
Đường Nghị Phàm nhăn mặt, xem ra đẹp trai cũng là cái tội, mà vừa đẹp trai
vừa có tiền thì tội lại càng to hơn, ít nhất thì Nhược Ngưng nhà anh rất bất mãn với chuyện này.
Là ai nói đời người có ba chuyện đáng tiếc: Anh hùng lâm vào đường cùng,
mỹ nhân tuổi xế bóng, đẹp trai phát tướng? Đối với Đường Nghị Phàm, xem
ra ba chuyện đáng tiếc phải là: Anh hùng xuất sắc không theo lẽ thường,
có vợ đẹp nhưng không được khoe, mỹ nam có tiền có quyền! Trời ạ, đạo lý gì thế này, đúng là không còn đường sống mà, ba cái thì anh có cả ba.
Khi đó, anh không khỏi đấm ngực than, bi ai quá, cái đau nhất đời là bạn
gái vứt bỏ vì anh vừa đẹp trai vừa có tiền! Vậy phải làm sao bây giờ?
Đồng tiền anh vất vả kiếm ra lại đem đi chỉnh mặt? Làm cho mình xấu đi?
Như thế hình như hơi mất tính người. Anh thở dài một hơi, lần đầu tiên
trong đời khổ não vì mình đẹp trai.
“Có phải em không hiểu chuyện không? Đáng ra không nên gọi Nhan Nhan về?”
Nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Si Nhan khi nhìn thấy Hàn Nặc, Nhược Tâm tự trách mình.
“Trở về cũng không có gì không tốt cả, vốn là không thể trốn tránh cả đời.” Đường Nghị Phàm kiên định nói.
“Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu vì sao Hàn Nặc thay lòng.” Nhược Ngưng thở dài một lần nữa, ánh mắt mờ mịt.
Nghe vậy, Đường Nghị Phàm kinh ngạc, “Em không biết nguyên nhân họ chia tay ư?”
Nhược Ngưng lắc đầu, “Nhan Nhan không muốn nhắc đến, Hàn Nặc thì lại nói là
vì muốn tốt cho cậu ấy.” Đưa tay nhấn nút hạ cửa kính xuống, dù có gió
đêm thổi qua mặt, cô vẫn nói: “Sao anh ta có thể nói như vậy chứ, chẳng
lẽ anh ta không biết, Nhan Nhan xem anh ta là hạnh phúc của đời mình
sao? Không có anh ta, sao cậu ấy có thể sống tốt được...”
Đường Nghị Phàm không nói gì, dịu dàng vân vê lọn tóc của cô, rồi chậm rãi
đánh xe vào một hướng đường. Anh lấy điện thoại ra, vừa định gọi thì lại chần chừ, cảm thấy nói chuyện không tiện nên lại cất di động đi.
Đến khu nhà của Nhược Ngưng, Đường Nghị Phàm xuống xe trước, ân cần mở cửa
xe cho cô, lại còn làm tư thế chìa tay rất khoa trương khiến Nhược Ngưng khẽ cười, đặt tay vào tay anh.
“Cũng không còn sớm nữa, anh không lên đâu. Lên tắm một cái rồi đi ngủ đi,
đừng nghĩ ngợi nhiều, nhưng mà trước khi ngủ phải nghĩ đến anh đấy,
nhé?” Đường Nghị Phàm hôn lên má cô, có chút quyến luyến mà ôm ghì lấy
cô, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía trước thì mới
buông bàn tay bên hông cô ra.
“Cô ạ, cháu đưa Nhược Ngưng về.” Anh nắm lấy tay Nhược Ngưng, mỉm cười chào hỏi.
“Nghị Phàm hả, đến rồi thì vào trong đi?” Mẹ Nhược Ngưng thấy đã muộn rồi mà
cô vẫn chưa về thì hơi lo nên xuống tầng đợi, đúng lúc thấy họ, trên mặt bà hiện nụ cười hiền lành, ngữ khí rất ôn hòa.
“Thôi ạ, cũng muộn rồi, cháu không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi đâu ạ, mấy
hôm nữa thôi cháu sẽ cùng Nhược Ngưng về.” Anh thản nhiên cười, nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ được rước Nhược Ngưng về nhà, định thay đổi xưng hô
thành bố mẹ giống cô, nhưng đột nhiên lại hơi mất tự nhiên.
“Ừ thôi, lái xe về thong thả nhé, tối mai đừng đi chơi với bạn bè muộn
quá.” Bà Quý rất hiểu, bọn trẻ bây giờ thường tụ tập bạn bè vào đêm
trước ngày kết hôn, bà không quên dặn dò. Dù sao ngày kia cũng là ngày
vui, chú rể mà chưa tỉnh rượu thì không ổn chút nào.
“Cô yên tâm ạ, cháu sẽ gọi điện báo cáo Nhược Ngưng.” Anh gật đầu, nụ cười càng đậm hơn.
“Em vào đây, anh lái xe cẩn thận nhé.” Lần đầu tiên bị mẹ nhìn thấy cảnh hai người thân mật, mặt Nhược Ngưng đỏ ửng lên.
“Vào đi...Cô ngủ ngon nhé, thay cháu chào chú với ạ, cháu đi trước đây.” Lễ
phép chào bà Quý xong, thấy bà cười gật đầu, Đường Nghị Phàm mới xoay
người lên xe.
Xe chậm rãi đi về hướng nhà anh. Dường như nghĩ ra chuyện gì đó, anh lấy
điện thoại ra, nhưng máy bận. Năm phút sau, anh lại gọi tiếp, “Ngay cả
nhạc chờ cũng là bài này, bị ma làm rồi.” Nghe thấy tiếng nhạc quen
thuộc, Đường Nghị Phàm lẩm bẩm một câu. Cuối cùng thì điện thoại cũng
được thông, nhưng đổ chuông rất lâu mà không có ai bắt máy.
Chau hàng mày rậm lại, anh đành chờ người kia gọi lại cho mình. Chẳng bao lâu sau, di động đổ chuông, anh nhoẻn miệng cười.
“Hành Viễn?” Khẩu khí nói chuyện giữa hai người vẫn theo kiểu bất cần như vậy. Người ở đầu dây bên kia hơi giật mình.
“Mình không gọi nhầm số đấy chứ? Đường tổng hả?” Giọng nói đầy từ tính đượm ý cười, cảm nhận được trong lòng tên họ Đường dường như có chút đè nén.
“Thật không may, đúng là kẻ hèn này.” Đườn