Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324824

Bình chọn: 7.00/10/482 lượt.

i một đứa con nữa, cô ấy nói rằng chỉ có một đứa sẽ rất cô đơn. Cảm nhận được sự dụng tâm của cô ấy, tôi không hề đề cập đến chuyện phẫu thuật, chỉ phối hợp với bác sĩ riêng, tỉ mỉ chăm sóc cho cô ấy.

Anh Hành Dao đem bệnh án của Tiểu Nhan về Mỹ, hai ngày sau đã sắp xếp ổn thỏa. Tình trạng sức khỏe của Tiểu Nhan không quá tệ, sau khi mang thai, bệnh tình không hề nặng thêm. Rốt cuộc, tôi có thể tạm thở phào nhẹ nhõm.

Đêm hôm ấy, Tiểu Nhan thức rất khuya. Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, dỗ cho cô ấy ngủ.

“Hành Viễn…”

“Ơi?”

“Em muốn đến Cổ Trấn.”

“Được!”

“Em muốn đến núi tuyết Ngọc Long.”

“Mình sẽ ngồi cáp treo.”

“Có thể leo bộ không?”

“Em nói gì cơ?” Trong bóng tôi, tôi chau mày. Cô bé của tôi vẫn luôn không chịu ngoan ngoãn như vậy.

Cô ấy cười khúc khích, “Em mặc kệ, anh phải cõng em.”

“Được!” Tôi đồng ý, vùi mặt vào tóc cô ấy, vuốt ve bàn tay đang đặt bên hông tôi, “Em yêu, đừng sờ lung tung, anh nhịn lâu lắm rồi đấy…”

Một lúc sau mới có phản ứng, Tiểu Nhan khẽ cắn một cái lên ngực tôi, rồi ngáp dài, vùi vào lòng tôi và thiếp đi.

Ba ngày sau, tôi đưa Tiểu Nhan về trấn Đại Nghiên.

Trấn Đại Nghiên núi sông hữu tình, con ngõ giữa những lớp nhà cổ xưa, khắp nơi đều lưu giữ những hình ảnh kỉ niệm của chúng tôi. Đối với chúng tôi, nơi này có một ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Thật ra, nếu như cô ấy không nhắc, tôi cũng muốn dẫn cô ấy về đây.

Dừng xe, Tiểu Nhan xuống trước, duỗi người một cái, “Ngột ngạt chết đi được, cuối cùng cũng có thể tha hồ hít thở rồi.”

“Nói như là cậu ngồi tù không bằng.” Không đợi tôi mở miệng, Quý Nhược Ngưng đã giáo huấn cô ấy trước, “Cậu ngoan ngoãn chút đi, đang mang thai đấy.”

“Mang thai thì không thể đi bộ lâu. Không thấy Ôn Hành Viễn ngày nào cũng bế mình hả?” Tiểu Nhan cười khanh khách, liếc nhìn tôi một cái, trông rất tinh nghịch.

Thấy cô ấy cãi lại, Quý Nhược Ngưng trừng mắt cảnh cáo: “Đừng tưởng không ai xử lý được cậu, còn lôi thôi, người nào đó sẽ không cho cậu sinh nữa đâu.”

“Việc này mà có thể đổi ý được á?” Tiểu Nhan phản bác, sau đó lại hạ thấp giọng, “Anh ấy dám không cho mình sinh, mình sẽ không thèm anh ấy nữa, chỉ cần cục cưng của mình thôi.”

“Cái gì?” Tôi lo lắng tiếp lời, xuống xe rồi ôm chầm lấy cô ấy, nghiêm mặt hỏi: “Không cần ai, hả?”

Tiểu Nhan cười láu cá, lè lưỡi, “Không cần Quý Nhược Ngưng làm mẹ nuôi của con mình, nàng ý không có thái độ tôn trọng cơ bản với phụ nữ có thai, quá đáng.”

Quý Nhược Ngưng dở khóc dở cười, “Cậu cứ ỷ vào Ôn Hành Viễn của cậu đi.” Thở dài như thật, cô nàng ấy hỏi: “Ôn Hành Viễn, sao anh có thể yêu con bé kia chứ?”

Tôi chỉ cười chứ không nói, đưa tay vuốt tóc Tiểu Nhan.

Nói thế nào cho rõ ràng đây? Yêu thì sẽ không chấp nhặt, yêu thành quen, sẽ tự nhiên như việc hít thở vậy. Nếu như nhất quyết hỏi tôi nguyên nhân, tôi chỉ có thể nói, có lẽ là do đời trước tôi nợ cô ấy, đời này phải dùng tình yêu để trả lại.

Đưa tay ôm thắt lưng tôi, Tiểu Nhan nép vào lòng tôi như con mèo nhỏ, ngửa đầu oán thán: “Ông xã, người ta bắt nạt em.”

“Buồn nôn quá đi mất.” Quý Nhược Ngưng bĩu môi, xoay người lại giúp Tử Lương lấy hành lý.

Tiểu Nhan không chịu ngồi yên, muốn ra hỗ trợ. Tôi thu tay lại, ôm ghì cô ấy vào lòng, “Xem ra là anh quá dễ dãi rồi, nhỉ?”

“Anh là ông chồng tốt nhất thiên hạ.” Không để tâm đến sự bực bội của tôi, nhón chân hôn lên môi tôi một cái, Tiểu Nhan nói: “Em rất nghe lời, anh đừng lo, con thích anh cười, không được nghiêm mặt thế này.”

Trìu mến véo nhẹ mũi cô ấy, tôi cúi đầu nhìn bụng cô ấy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Người phụ nữ tôi yêu, lúc này đang mang trong mình đứa con của chúng tôi, đột nhiên, tôi cảm thấy ông trời cũng không đối xử tệ với tôi, thật ra tôi cũng rất hạnh phúc. Dù hạnh phúc này có phải đi qua con đường đầy bụi gai rậm rạp, tôi vẫn không hối hận vì sự lựa chọn của mình.

“E hèm…” Tử Lương hắng khẽ hai tiếng, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh, “Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nhan Nhan, anh không ngờ cũng có lúc em thông minh như vậy, mới ba hôm không gặp, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác xưa.”

“Anh không biết nhiều chuyện lắm.” Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hai đám mây hồng, Tiểu Nhan rời khỏi vòng tay tôi, giẫm lên mặt đường đá còn ướt nước mưa mà đi vào nhà.

“Nhìn sắc mặt cũng khá lắm, cậu đừng lo quá.” Tử Lương và tôi đi theo sau kéo hành lý, cậu ấy an ủi tôi. “Bên Mỹ sắp xếp thế nào rồi? Khi nào đi?”

“Xong cả rồi, lúc nào cũng có thể đi được.” Nhíu mày, tôi nói tiếp: “Tiểu Nhan chưa từng sống ở nước ngoài, Cao Các nói tình trạng sức khỏe của cô ấy lúc này chưa thích hợp để đi, chờ sáu tháng nữa đi cũng chưa muộn.”

“Nhan Nhan cũng không muốn đi?” Dường như có thể nhìn thấu trái tim tôi, Tử Lương nói.

Tôi cười khổ, đấm một cái lên vai cậu ấy, “Hình như cậu rất hiểu cô ấy.”

“Nếu con bé muốn ra nước ngoài thì bốn năm trước đã không được cậu đưa đến đây.” Cậu ấy cười, còn trêu: “Nói thật nhé, lúc đấy chắc chắn cậu chỉ hận không thể đưa con bé sang Mỹ quách cho rồi, thế mới đủ xa.”

Tôi nhíu mày, cũng không phủ nhận, “Mình nói bóng nói gió hỏi cô ấy có đồng ý ra nước


pacman, rainbows, and roller s