Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325895

Bình chọn: 10.00/10/589 lượt.

sau đó, anh trở về, rồi lại đi. Còn đang say men tình, cô không hề nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, còn anh, đã khắc sâu nụ cười hạnh phúc của cô vào tim.

Hai mươi hai tuổi, khi biến cô đột nhiên xảy ra, anh đã trở về. Khi cô khóc đến mức mệt nhoài, cô ngủ say trong lòng anh, một lần nữa, cô đã để lỡ ánh mắt thâm tình của anh.

Năm nay hai mươi sáu tuổi, cô sống lại từ trong đau thương, bước ra khỏi bóng ma của thất tình, toàn tâm toàn ý giao phó cho anh, từ thân xác đến trái tim, không hề giữ lại gì.

Bất giác, mười một năm đã trôi qua, mặc dù anh không phải là người yêu đầu của cô, nhưng cô vẫn cùng anh trải qua rất nhiều cái gọi là lần đầu. Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, cả lần đầu…thể xác và tình yêu giao hòa…

Thì ra, là anh, vẫn luôn là anh.

Thì ra, có duyên, thật sự có duyên.

Thì ra, vốn là như thế, mãi là như thế.

Nước mắt đã khô cạn, Si Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Hành Viễn, bất luận thế nào, chúng ta vẫn mãi yêu nhau, vĩnh viễn không xa nhau, vĩnh viễn không chia lìa…”

Đêm tối như đang thong thả trôi đi trong nỗi dày vò đau đớn, lúc trời tờ mờ sáng, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng vụt tắt.

Trong khoảnh khắc Ôn Hành Viễn được đưa ra, không biết là giọng ai hỏi tình hình của anh. Trong lúc hoảng hốt, cô nghe bác sĩ nói mà như trút được gánh nặng: “Đúng là trong họa còn có phúc, phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, có điều, cậu ấy cần được nghỉ ngơi, nếu như không có gì bất ngờ, tối nay sẽ tỉnh lại thôi.”

Qua giai đoạn nguy hiểm? Qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần một câu này thôi là đủ rồi, vậy là đủ rồi.

Sợi dây căng cứng trong lòng đã trùng, trước mắt tối sầm, Si Nhan chậm rãi ngã xuống.



Quá khứ thì vẫn là quá khứ, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.

Đó là một buổi sáng nắng ráo, bầu trời trong xanh như màu đá quý. Thế

nhưng, Si Nhan và Ôn Hành Viễn lại nằm ở hai phòng bệnh khác nhau.

Ngay lúc Si Nhan ngất xỉu, Hàn Nặc đột nhiên xuất hiện, nhanh tay hơn Si Hạ

mà đỡ được cô. Khi anh ta bế cô lên, Ôn Phỉ Văn và Ôn Hành Dao không hẹn mà cùng biến sắc.

Si Hạ định thần lại, thấy Ôn Hành Viễn được đưa ra ngoài, trao đổi ánh mắt với Ôn Hành Dao rồi nhanh chóng đi theo.

“Bây giờ sức đề kháng của cô ấy rất kém, phải đặc biệt chú ý, cố gắng nghỉ

ngơi, tránh làm việc mệt nhọc.” Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Si Nhan

xong, anh ta có vẻ lo lắng, “Bệnh của cô ấy không để lâu được, chúng tôi đề nghị nhanh chóng làm phẫu thuật…”

“Cám ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ bàn bạc.” Thấy Si Hạ đi đến phía này, Hàn Nặc vội ngắt lời.

Bác sĩ hiểu ý, liền gật đầu, lại dặn thêm: “Chăm sóc cho cô ấy.”

Si Hạ đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình của Si Nhan, bác sĩ lại làm như lơ đễnh quay sang nhìn Hàn Nặc, rồi mới cười, “Chỉ là do mệt mỏi quá thôi, cho

cô ấy nghỉ ngơi thêm thì sẽ nhanh tỉnh lại.”

Nghĩ đến một đêm đáng sợ vừa rồi, Si Hạ tin ngay không chút nghi ngờ.

“Cậu đến lâu chưa?” Ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh, nghiêng đầu nhìn Hàn Nặc, anh hỏi.

Hàn Nặc không nhìn anh, móc bao thuốc từ trong túi áo ra, nhưng tay run run mãi không châm lửa được, cuối cùng dứt khoát ném bật lửa xuống đất rồi

trầm giọng: “Lúc xảy ra chuyện, là tôi đưa cô ấy tới.”

Nói cách khác, cả đêm, anh ta cũng ở lại đây?

Si Hạ cau mày, một lúc sau mới nói: “Tiểu Nhan và Hành Viễn đính hôn rồi.”

Hàn Nặc gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Trên trang báo lớn, tiêu đề bắt mắt như

vậy, còn có cả bức ảnh hai người nhìn nhau cười rạng rỡ, anh ta muốn

không biết cũng khó.

Trầm mặc một lúc, anh ta thở dài, sau đó đứng dậy, “Nếu họ không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”

Lời nói đượm vẻ bất lực, không có chút giải thích nào, Hàn Nặc không quay đầu mà rời đi luôn.

Bất luận kết quả là thế nào, anh ta cũng không phải là người cuối cùng ở bên cạnh cô.

Những năm tháng sau đó, khi Hàn Nặc hồi tưởng lại quãng thời gian đầy khổ sở

này, trong lòng ùa về vô số cảm xúc. Nụ cười của Si Nhan, hình ảnh Si

Nhan khóc, khi Si Nhan yếu đuối, lúc kiên cường, đều đã là hồi ức không

thể thay thế được trong đời anh ta. Anh ta lấy thân phận người ngoài để ở lại cạnh cô, nhìn cuộc sống của cô trôi đi, nhưng lại hoàn toàn bất

lực.

Anh ta mãi mãi không quên được ánh mắt sau khi

khóc nức nở rồi nhìn về phương xa của cô, như thể hồn lìa khỏi xác, lạnh lùng, mà cũng rất quật cường.

“Hàn Nặc, trên đời này

có rất nhiều chuyện mà chúng ta phải thỏa hiệp, cũng giống như em và

anh, rốt cuộc cũng thua vận mệnh, đối với anh lại càng rõ ràng. Anh ấy

là người cuối cùng của em rồi.” Giọng nói của Si Nhan rất kiên định,

khiến trái tim Hàn Nặc như bị kim châm. Anh ta nhìn cô hơi ngẩng đầu,

như thể muốn hứng lấy ánh mặt trời, “Em không sợ chết, người với người

cho đến cùng vẫn phải tách rời. Em chỉ sợ, nếu như em đột ngột ra đi,

người yêu em sẽ không chịu nổi.”

Hàn Nặc xoay

người, ánh sáng ấm áp nhưng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt anh ta, làm ánh lên vẻ mặt trầm tĩnh mà vô cùng phức tạp. Anh ta biết rõ, lúc này, Si

Nhan rất yêu Ôn Hành Viễn, anh ta thì đã là quá khứ, còn người đàn ông

kia mới là hiện tại và tương lai.

Lắng nghe tiến


Teya Salat