
ười nói rất rôm
rả.
Hạ Sơ lại một lần nữa trở thành tâm điểm, vẫn có gì đó không được tự nhiên,
nhưng cô cười rất hạnh phúc.
Ôn Văn ngồi bên cạnh Hạ Sơ, giữa chừng ghé sát vào nói nhỏ: “Hạ Sơ, chị phải
cảm ơn em, nhờ có sự giúp đỡ của em mà cửa hàng bánh mỳ của chị được cung cấp
rượu vang năm năm miễn phí, chất lượng khá ổn. Hơn nữa có người còn truyền cho
chị bí quyết làm bánh ngọt rượu vang nữa, thế nên sau này Cakecake sẽ tập trung
làm các sản phẩm về rượu vang!”
Hạ Sơ nhìn Ôn Văn đang che miệng cười với vẻ thắc mắc rồi hỏi nhỏ: “Tại sao chị
lại cảm ơn em?”
“Hây hây! Em không biết đâu, hôm đó sở dĩ chị đưa em đến Cakecake là vì kẻ nọ đã
phải bỏ mồ hôi công sức đấy!” Ôn Văn nói thầm rồi liếc Tô Cảnh Thần đang ngồi
bên cạnh Hạ Sơ. Bị mọi người ép, anh đã uống một ít rượu trắng, lúc này hơi men
đã phát huy tác dụng, mặt cũng bắt đầu hơi đỏ.
Hóa ra buổi chiều hôm đó, không phải tự dưng mà Ôn Văn nổi hứng đưa Hạ Sơ đến
cửa hàng bánh mỳ. Mà vì thấy Tô Cảnh Thần gầy đi nhiều, ông Tô cũng thấy tội
nghiệp, và thế là nhắc Ôn Văn tiết lộ thông tin với Tô Cảnh Thần rằng gần đây
Hạ Sơ vẫn ổn, bảo anh đừng lo. Ôn Văn đã tìm đến chỗ Tô Cảnh Thần, đầu tiên
tranh thủ cơ hội xin một năm rượu vang miễn phí, sau đó nói với anh rằng theo
sự tiết lộ của một nhân vật quan trọng không được nói tên, hiện nay Hạ Sơ vẫn
khỏe, nhưng tạm thời chưa muốn gặp anh. Kết quả là Tô Cảnh Thần lại không tin
vào nguồn tin này, thế nên Ôn Văn đã giấu mọi người và đưa Hạ Sơ đang trong
trạng thái rất vui vẻ ra ngoài, để Tô Cảnh Thần được nhìn thấy cô từ xa, đồng
thời nói cho anh biết rằng thực ra Hạ Sơ đang ở nhà anh.
Vì thế mà Tô Cảnh Thần phải cung cấp năm năm rượu vang miễn phí cho Cakecake.
Lại còn lấy lòng bằng cách truyền cho Ôn Văn bí quyết làm bánh ngọt rượu vang
mà mình học được ở trang trại rượu vang.
Đến đây, Hạ Sơ mới hiểu, cuối cùng Tô Cảnh Thần vẫn chưa thay đổi hẳn. Cô
ngoảnh đầu sang nhìn Tô Cảnh Thần đã ngà ngà say, vừa tức vừa buồn cười, khẽ
lắc đầu, cô chợt nhớ đến cái gọi là hôn nhân và chiến tranh mà An Hinh nói,
thầm nghĩ có lẽ hôm nào phải nghiên cứu cẩn thận “ba mươi sáu kế” trong Binh
pháp Tôn Tử mới được. Sau này còn phải ngang tài ngang sức để tung chiêu với Tô
Cảnh Thần chứ.
Dĩ nhiên là Tô Cảnh Thần không biết Vân Hạ Sơ đang nghĩ gì, anh đã được Hạ Sơ
tha thứ, và tự cho rằng sau này chỉ còn lại cuộc sống hạnh phúc bền lâu mà
thôi. Và thế là anh liền lén nắm chặt tay Hạ Sơ trong trạng thái đã ngà ngà say,
trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, niềm hạnh phúc đó hiện rõ trên khuôn mặt!
Chọn ngày lành tháng tốt,
Tô Cảnh Thần chuẩn bị đưa Vân Hạ Sơ đi làm giấy đăng ký kết hôn mới. Ngay từ
sáng sớm anh đã hào hứng mò sang phòng làm việc cạnh phòng ngủ của ông Tô, vừa
khe khẽ hát vừa lục tìm sổ hộ khẩu, ông Tô ăn sáng mà không nói năng gì, sau đó
lại ra vườn hoa tập một bài Thái cực quyền, rồi mới chậm rãi quay về phòng
khách. Nhìn thấy lúc này Tô Cảnh Thần không hát nữa, đang toát mồ hôi lục tủ, lục
hòm, ông Tô nhấp một ngụm trà, ngồi trong phòng khách chậm rãi hỏi: “Cảnh Thần,
sáng sớm ra đã tìm gì vậy?”
“Ông à, sổ hộ khẩu nhà mình đâu? Cháu còn nhớ là trước đây ông đều cất ở ngăn
tủ giữa mà, sao giờ lại không thấy đâu nhỉ?” Tô Cảnh Thần vừa thắc mắc, vừa
tiếp tục lục lọi.
Ông Tô liền đặt cốc trà xuống, rõ ràng là biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Cần sổ
hộ khẩu làm gì?”
Cảnh Thần gãi đầu với vẻ ngượng ngùng, cười tủm tỉm nói: “Ông à, hôm nay cháu
và Hạ Sơ đi đăng ký kết hôn!”
“Vậy hả! Cũng còn biết là mình chưa có giấy đăng ký kết hôn cơ đấy, không phải
đợt trước mày thờ ơ đó sao?” Ông Tô chậm rãi châm chọc Cảnh Thần.
Tô Cảnh Thần thầm kêu khổ trong lòng, xem ra tính thiếu mất một chiêu, nhưng
lúc này đây, hối hận cũng không còn kịp nữa, đành phải bấm bụng năn nỉ ông cụ:
“Ông à, ông cất sổ hộ khẩu ở đâu? Ông đưa cho cháu ngay đi, Hạ Sơ đang đợi mà!”
“Haizz! Ông già rồi, trí nhớ bây giờ tệ lắm, không nhớ là cất ở đâu nữa. Hôm
nào có thời gian ông tìm sau vậy, mày cứ nói với Hạ Sơ là đừng sốt ruột.” Ông
Tô vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, cười tủm tỉm nhìn Tô Cảnh Thần đã bắt đầu ỉu
xìu.
Cảnh Thần tiu nghỉu về phòng, nhìn thấy Hạ Sơ đã chuẩn bị xong xuôi chờ xuất
phát, lắc đầu than thở: “Sau này tốt nhất là phải ngoan ngoãn cúp đuôi làm
người lương thiện trước mặt ông cụ, không biết ông cụ còn túm được đuôi gì của
mình nữa!”
Trước tết Âm lịch, nhà họ Tô đã tổ chức một đám cưới nhỏ theo nghi lễ truyền
thống của Trung Quốc cho Tô Cảnh Thần và Hạ Sơ. Đám cưới đã mời họ hàng, bạn bè
thân thiết của hai bên. Mũ phượng của Hạ Sơ là vật gia truyền của nhà họ Tô.
Ông Tô đích thân trao nó cho cô, cười rất hài lòng. Bác gái tự tay đeo cho cô
bộ trang sức Kim ngọc lương duyên đó, mợ thì chải tóc giúp cô rồi vuốt quần áo
cho phẳng, đôi mắt ngân ngấn giọt nước mắt hạnh phúc. Trong lòng Hạ Sơ vô cùng
cảm kích.
Giữa chừng, Cảnh Thần không yên tâm nên mò vào mấy lần, lúc thì sợ mũ phượng
của Hạ Sơ nặng quá, lúc lại lo không biết quần áo của Hạ Sơ có chật quá hay
không. Bác g