XtGem Forum catalog
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323302

Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.

hêm vẻ uể oải và u uất, khiến người khác phải thở dài.

“Hôm nay tới là vì việc công”. Bùi Trung Khải thấy cần thiết phải nói một câu.

“Ồ. Trông mặt cô gái quen quen”.

Bùi Trung Khải không trả lời, không tiện giải thích về điều đó trong lúc này, vì vậy anh chỉ trả lời lấp lửng: “Đó là khách hàng”.

Quay sang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Hứa Ảo, thấy cô không hỏi gì nữa, anh mới tạm thấy yên tâm và đổi sang chủ đề khác: “Có ăn no không đấy?”.

“Tiệc thì lúc nào chẳng như vậy”. Cố Hứa Ảo trả lời với vẻ lơ đễnh, cô cũng không biết là mình đang nghĩ gì.

“Vậy chúng ta tìm chỗ nào ăn nhé”.

Cuối cùng, họ lại tới gõ cửa quán của ông già trong ngõ. Ông già nấu hi bát mỳ vằn thắn, trong đêm giá rét, bát mỳ ấy lại càng thơm ngon và ấm áp hơn. Hơi ấm từ bát mỳ đã làm tan dần vẻ cứng nhắc, xa cách giữa hai người, và dần thay vào đó là sự ấm cúng, tình cảm.

Đêm ấy, Bùi Trung Khải tỏ ra rất “dữ”, hơn chục ngày không gặp nên khao khát trong anh bùng cháy rất mãnh liệt. Cố Hứa Ảo có vẻ hơi tránh, nhưng đời nào Bùi Trung Khải chịu như vậy, anh kiên quyết “đòi” bằng được.

Anh thận trọng trở mình, sợ đánh thức Cố Hứa Ảo đang trong giấc ngủ say, nghĩ thầm, xem ra Cố Hứa Ảo đã không nhận ra. Anh không muốn cô phải nghĩ nhiều về chuyện tối nay, anh đến dự tiệc ở hội quán cùng với Mễ Tĩnh Văn hoàn toàn là vì công việc. Thực ra, sau đó còn có việc phải làm nhưng anh đã bảo Mễ Tĩnh Văn về trước, còn mình thì đợi Cố Hứa Ảo .

Lưng quay về phía Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo mở to mắt trong bóng đêm, anh đã nói với ông Howard rằng họ là bạn, thế mà ngoắt một cái, bạn đã lại trèo lên ngủ cùng giường

Sáng thứ bảy, ngủ đến hơn chín giờ, Cố Hứa Ảo mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà một lúc lâu. Cô nhìn đồng hồ trên tay giật mình vì đã ngủ quá giấc. Vốn là người rất kén chỗ ngủ, lạ giường thường khiến cô ngủ không yên giấc, thế mà trong ngôi nhà yên tĩnh của dường như ngay từ lần đầu cô đã không mất ngủ, thậm chí còn ngủ nhiều hơn, giống như hom nay. Cô tìm một bộ quần áo mặc ở nhà trong tủ quần áo. Số quần áo này cô đã mang tới đây để tiện cho việc thỉnh thoảng ở lại qua đêm và giấu nó trong một góc.

Cánh cửa thư phòng hé mở, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại vọng ra. Trên bàn ăn đặt một nồi nước đậu và một ít lát bánh mỳ, giăm bông và bánh trứng. Cố Hứa Ảo mang vào bếp làm nóng lại rồi bê ra. Bùi Trung Khải cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện, xắn tay áo lên, ngồi xuống ăn sáng.

“Ngày nghỉ mà cũng bận thế sao?”.

“Không có gì. Này, em có nghe nói chuyện FEX muốn mua lại một công ty xe hơi ở miền nam không?”. Bùi Trung Khải hỏi.

Cố Hứa Ảo giật mình: “Sao anh lại biết?”.

“Tất nhiên là có tin rồi”.

“Vậy anh còn hỏi để làm gì?”.

“Hỏi lại em để cho chắc chắn hơn”. Bùi Trung Khải đón chiếc bát múc cháo.

“Những điều này là bí mật của công ty, em cũng không biết”.

“Ông Howard không nói gì với em à?”.

“Anh muốn biết điều gì?”.

“Tất nhiên là anh muốn biết tất cả”. Bùi Trung Khải cúi đầu húp cháo soàn soạt, không nhìn vẻ mặt của.

Bỗng nhiên bật cười: “Tối qua anh dùng nhiều sức như vậy là vì chuyện này sao?”.

Bùi Trung Khải ngây người, đúng là anh có ý muốn hỏi, muốn biết được nhiều thông tin hơn, nhưng không phải tồi tệ như suy nghĩ của, anh thực sự không thích cái kiểu nghi hoặc đủ điều ấy của cô.

Không khí bỗng nhiên trầm hẳn.

“Cố Hứa Ảo, là một cô gái, em đừng nói những lời khó nghe như thế được không?”. Bùi Trung Khải chau mày, sao cô ấy lại có thể liên hệ chuyện này với chuyện ấy được nhỉ? Sao lại có thể nghĩ một cách quá đáng như thế về quan hệ giữa hai người. Đúng là khi mà dấm dớ thì Cố Hứa Ảo cũng dấm dớ hết mức.

“Không phải là những lời của em khó nghe mà là những câu hỏi của anh quá nhạy cảm, khiến em không thể không liên hệ nó với chuyện ấy. Có thể em đã hiểu lầm, nhưng phải nói rõ thế này, em không biết về chuyện FEX mua lại công ty”.Nói xong câu đó, Cố Hứa Ảo quay người bỏ đi. Cô không thể quên chuyện lúc đầu ở Nhạc Trung, gian tế, gián điệp, phản bội, tất cả những điều đó đã đè nặng khiến cô không thể ngoi lên được.

Cánh cửa phòng ngủ được khép lại, khi mở ra thì Cố Hứa Ảo đã thay quần áo xong.

“Em đi đâu đấy?”. Bùi Trung Khải ngăn lại hỏi.

“Về nhà”.

“Nghe anh này, Cố Hứa Ảo, em thôi đi được không. Em sợ Howard nghĩ gì à? Tối hôm qua anh vẫn chưa dám thừa nhận quan hệ của chúng ta, bây giờ thì hay rồi, người ngoài chưa nói gì mà người trong cuộc đã lại gây chuyện với nhau. Dù gì thì em cũng phải hiểu rõ chuyện chứ”.

Thì ra chuyện mà cô cứ thắc thỏm trong lòng từ tối hôm qua là như vậy. Cô thấy hơi hối hận, nhưng lại bị câu nói sau của Bùi Trung Khải làm cho tức giận.

“Bùi Trung Khải, nếu em không hiểu chuyện thì phải chăng làm em nên hỏi đến cùng xem cô gái tối hôm qua là ai? Làm sao một cô gái từng chửi bới em ở quán rượu, thoắt một cái đã trở thành người làm việc bên cạnh anh”.

“Thì ra là em biết?”. Bùi Trung Khải hơi ngớ ra, Cố Hứa Ảo nhớ rõ khuôn mặt trang điểm rất đậm của Mễ Tĩnh Văn trong bóng tối ở quán rượu hôm đó.

“Thôi, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa, em muốn về nhà”. Bỗng nhiên Cố H