
“Em cũng quay về công ty.”
“Vậy anh đưa em về công ty trước.” Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy phóng viên vẫn không bỏ cuộc đuổi theo phiá sau xe, Cận Thế Phong chán nản nói, “Mấy gã phóng viên này thật là phiền phức, không thể cho người khác yên ổn một chút sao.” Tốc độ xe lập tức được gia tăng, muốn vứt bỏ cái đuôi ở phiá sau.
Khi Yên Lam cầm hành lý đi tới cổng đại sảnh sân bay, nàng đứng tại chỗ
nhìn thấy toàn bộ những hình ảnh đang xảy ra ở phiá trước. Cận Thế
Phong cùng Y Lâm bị phóng viên vây quanh, sau đó hắn ôm Y Lâm đi ra khỏi vòng vây cuả đám phóng viên, rồi lái xe đi. Không quay đầu lại nhìn
nàng. Dường như nàng giống như là một người ngoài cuộc, không quay đầu
lại liếc mắt nhìn nàng lấy một chút, không có quan hệ với nàng, không
một chút do dự cứ vậy lái xe đi. Đáy lòng Yên Lam có chút buồn bã, vậy
nàng nên cầm hành lý đi đâu đây? Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, là quay về
nhà cuả hắn sao?
“Tiểu Lam, chúng ta đi thôi.” Kỷ Tồn Viễn cất tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ cuả Yên Lam
“Học trưởng, anh thế nào lại ở chỗ này? Anh chưa cùng Cận Thế Phong quay về công ty sao? Em thấy anh ấy vừa mới lái xe đi đó.”
“Vừa đi vừa nói chuyện đi.” Kỷ Tồn Xa xách lấy hành lý trong tay Yên Lam,“Đáng nhẽ anh phải cùng tổng tài quay về công ty, nhưng mà cậy ấy gọi anh ở
lại đưa em về nhà, sau đó mới đến công ty. Xe ở bên này, chúng ta đi
thôi.”
Nghe được Kỷ Tồn Viễn nói, là Cận Thế Phong yêu cầu anh đưa mình về nhà, Yên Lam không khỏi
vì hiểu lầm ban nãy mà xấu hổ, không nên nghĩ hắn như thế. Hắn không có
quên mất nàng, như vậy là tốt rồi.
Yên Lam dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Kỷ Tồn Viễn gật đầu.
“Cô Y Lâm đó cùng Cận Thế Phong có phải là quen nhau từ rất lâu rồi! Bọn họ…”
Kỷ Tồn Viễn nhìn Yên Lam nói, “Tổng tài cùng Y Lâm đã quen nhau từ rất lâu rồi, khi đó, bọn họ là bạn học
chung đại học, cũng là bạn bè tốt. Nhưng chỉ là bạn bè thôi.” Kỷ Tồn Viễn đặc biệt nhấn mạnh nói chỉ là bạn bè.
Yên Lam gật đầu, “Anh không cần nhấn mạnh như thế, học trưởng, em chỉ là tò mò mà thôi mà, không có gì đâu!”
Kỷ Tồn Viễn nhìn vẻ mặt buồn cười của yên Lam, giọng thở dài nói, “Em không tức giận là tốt rồi, không nên nghĩ bậy, tổng tài cùng Y Lâm không có bất kỳ quan hệ nào không trong sáng đâu.”
“Được rồi, được rồi, anh không cần phải giải thích giúp anh ấy nữa, em biết rồi, anh chuyên tâm lái xe tốt đi, học trưởng.” Yên Lam mỉm cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói.
“Bác Trương, cháu đã về rồi. Cháu rất nhớ bác nha!” Yên Lam vừa vào cửa chính liền ôm chằm lấy bác Trương.
“Ha ha… Bác trương cũng nhớ cô nha! Đến đây, để tôi nhìn xem, tiểu Lam phơi nắng đen rồi này?” Bác Trương hiền từ nói.
“Không có đâu, bác Trương, bác nhìn xem cháu với lúc trước vẫn giống nhau mà,
một chút cũng không có phơi nắng đen nha. Chính là hơi gầy, bởi vì cháu
rất nhớ món ăn của bác Trương nấu!” Yên Lam làm nũng nói.
“Vậy sao, để bác Trương nhìn xem, thực sự gầy nha! Nhưng mà không sao, tối
nay sẽ nấu một bưã ăn ngon cho cô! Nhất định nuôi cô mập mạp trở lại.”Bác Trương nhìn phía sau Yên Lam một chút, “A? Thế nào? Thiếu gia không có cùng cô trở về sao?”
“Không phải, Thế Phong anh ấy quay về công ty, dường như còn có chuyện gì đó,
hơn nưã mấy ngày tới cháu vẫn được nghỉ ngơi. Bác Trương cháu đi lên tắm trước đã, khi nào đến lúc ăn cơm chiều nhớ gọi cháu nha.” Yên Lam mang hành lý lên lầu.
Mở cửa phòng, Yên Lam chậm rãi đi vào, cẩn thận nhìn mọi thứ bên trong,
tất cả vẫn như vậy. Dường như nàng đã lâu không quay về nơi đây rồi, lại dường như trước đây không có nhìn nơi đây cho kỹ, thật sự rất nhớ nha!
Bây giờ, nàng hạnh phúc nằm ở trên giường lớn.
Bàn tay cầm lấy sợi dây chuyền bạch kim trên cổ, “Thế Phong, anh là thích em đúng không? Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh
nhau đúng không? Em sẽ không rời xa anh, anh cũng sẽ không rời khỏi em
đúng không?” Trên mặt Yên Lam tràn đầy dáng vẻ tươi cười hạnh
phúc, sau đó bước nhanh về phiá toilet. Vặn nước nóng, ngâm mình vào bồn tắm, tiếng hát vui vẻ từ bên trong truyền ra.
Mặt khác, Cận Thế Phong đang ở trong phòng làm việc của mình giải quyết
đống văn kiện trên bàn, đi lâu như vậy không về, tài liệu ở đây đã chất
đống như núi, cho dù mỗi ngày ở đảo Bali đều gọi điện giải quyết công
việc cùng Kỷ Tồn Viễn, nhưng mà tài liệu trên mặt bàn vẫn còn rất nhiều
như cũ. Hắn dĩ nhiên có chút phiền chán.
Đổi là trước đây, có bao nhiêu công việc hắn tuyệt nhiên sẽ không ghét bỏ
mà muốn làm, bởi vì hắn đã quen với công việc như chính là ma tuý cuả
bản thân, chỉ có như vậy, mới khiến hắn cảm nhận mình không cô độc!
Nhưng mà hiện tại, có Lam Lam, thời gian hắn làm việc, hắn vẫn sẽ không
kìm lòng được lại nhớ đến nàng, nghĩ đến bây giờ nàng sẽ làm gì?
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã tới giờ cơm tối rồi, Cận Thế Phong đang nhìn xem
tại liệu trên bàn, đã xử lí xong hơn phân nưả rồi. Dứt khoát cầm lấy
chiếc khoá xe trên bàn, rời khỏi công ty.
Hắn nhớ nàng rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà dường như hắn
thực sự đã t