
n Lam nổi giận nói.
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận nưã, anh xin nhận lỗi được chưa.” Cận Thế Phong vừa cười vừa nói. “Chúng ta nên trở về nhà đi, bác Trương hẳn là đã chuẩn bị xong cơm tối rồi đó.”
Nhìn bóng dáng hai người cười đuà ầm ĩ đi về phiá bãi đỗ xe, khiến cho người khác dấy lên một loại cảm giác hạnh phúc.
Lúc ăn cơm, Cận Thế Phong lại cùng yên Lam đã nói về công việc, “Lam Lam, bắt đầu từ ngày mai em sẽ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch quay phim
quảng cáo rồi, anh nghĩ em cần cùng bộ phận thiết kế bàn bạc cho tốt một chút. Anh đã ra lệnh em sẽ toàn quyền phụ trách rồi, từ giờ trở đi em
không cần phải ở bên cạnh anh nưã, em đến bộ phận thiết kế cùng mọi
người hoàn thành kế hoạch này đi, dĩ nhiên anh sẽ giúp đỡ em hoàn
thành. Nếu như em có yêu cầu gì cần nói, thì nói với bộ phận thiết kế ở
đó, hoặc là anh cũng có thể giúp đỡ em, bất kể lúc nào.” Cận Thế Phong nói.
“Em biết rồi, nhưng mà, em chưa từng làm qua công việc thế này,em sợ em làm không tốt.” Yên Lam có chút lo lắng nói.
“Đừng lo, anh tin tưởng em có thể làm tốt, có anh ủng hộ em, em nhất định sẽ thành công làm tốt kế hoạch quảng cáo lần này!” Cận Thế Phong nói khích lệ Yên Lam.
“Cảm ơn anh đã ủng hộ em, em nhất định sẽ làm thật tốt.” Yên Lam cảm động nói.
Sau đó Yên Lam trở lại phòng, thu xếp lại mọi thứ cuả bản thân một chút,
thực ra chỉ là một số quần áo, bởi vì nàng vẫn không quen mặc những bộ
quần áo có sẵn trong phòng, những thứ này nhìn qua dường như đều không
phải phong cách của nàng, cho nên mặc chính đồ của mình là tốt rồi.
Cận Thế Phong mở cửa phòng Yên Lam, quan tâm nói, “Đi ngủ sớm đi, ngày mai bắt đầu bận rộn rồi, nhớ kĩ không được thức khuya quá đấy.”
Yên Lam gật đầu ưng thuận nói, “Anh cũng là phải đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nay anh cũng không có nghỉ
ngơi tốt. Hôm nay, mọi chuyện đã tốt rồi thì nghỉ ngơi một chút đi! Dù
sao kế hoạch quảng cáo cũng đã giải quyết xong rồi.”
Cận Thế Phong cũng không quay đi, hắn bước tới trước mặt Yên Lam, nhìn vào gương mặt nàng rồi trực tiếp hôn lên nó.
Một lúc sau, Cận Thế Phong mới chiụ buông nàng ra, nói : “Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh cũng về nghỉ đây.” Nói xong thì đi về hướng phòng vệ sinh, theo cánh cửa bên trong đi trở lại phòng mình.
Thu dọn đồ đạc đâu đó xong rồi, nàng bước đến nằm lên giường, tâm tư của
nàng đều đặt ở kế hoạch quảng cáo ngày mai. Sau đó nàng đi vào phòng vệ
sinh thông với gian phòng đang đóng cưả bên cạnh, tiếp tục ngâm nước
tắm, rồi ngủ. Vì ngày mai chuẩn bị tinh thần tốt.
Ban đêm gió rất mát, Cận Thế Phong nhìn màn hình máy tính, hắn vẫn chưa
nghỉ ngơi, chăm chú nhìn tài liệu công ty. Quan sát, ánh mắt hắn nhẹ
lướt về phiá cánh cưả thông qua gian phòng bên cạnh, ngày hôm nay gian
phòng đấy đang có người ở, nhưng có đúng là Triệu Ngọc Văn hay không,
nhớ lúc trước, hắn là hy vọng biết dường nào Ngọc Văn có thể ở trong căn phòng do chính hắn thiết kế kia!
Từ
sau khi Triệu Ngọc Văn phản bội mình, thì gian phòng kia đã không còn có ai đi vào nưã, chỉ có hắn thỉnh thoảng đi vào trong đó. Dường như cánh
cửa này giống như cánh cửa trái tim hắn, trước đây nó luôn khép chặt,
bây giờ có người bước vào, nhưng mà nàng liệu có thể giúp hắn giao phó
đi trái tim mình?
Cận Thế Phong nhìn
ngoài cửa sổ mỉm cười, có phải là rất buồn cười không, tuy rằng hiện tại là thích nàng, nhưng nàng chẳng qua chỉ là người phụ nữ mang “tính
chất” tạm thời cuả hắn mà thôi, tuy hắn đem nàng về nhà, cũng chỉ là bởi vì không muốn nàng lại vì hắn mà bị liên luỵ chịu khổ, hẳn là không
phải yêu nàng chứ? Bởi vì hắn sẽ không kết hôn nưã, hẳn là… Chỉ là như
vậy thôi…
Yên Lam đang mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, nàng dường như mơ thấy có
một người đàn ông đi tới bên cạnh mình, rồi khẽ hôn lên gương mặt nàng,
môi nàng, cổ nàng, rồi xuống chút nưã. Cơ thể nàng như nóng lên, theo
bản năng tự nhiên đáp lại hắn, oái, nàng đang làm gì vậy, chẳng lẽ là ảo ảnh ???
Đột nhiên nàng mở mắt, nhìn
thấy trước mắt chính là gương mặt cuả Cận Thế Phong, hắn cứ như vậy kề
sát vào cơ thể cuả nàng, tiếp đến quần áo cuả nàng hoàn toàn bị hắn cởi
bỏ, vậy rõ ràng ban nãy không phải là do nàng nằm mơ.
“Thế Phong, đã trễ thế này rồi, anh, anh lại sang phòng em làm gì vậy?” Yên lam bối rối khẽ nói.
“Hư” Cận Thế Phong cũng không trả lời nàng, hắn tiếp tục những hành động
khiêu khích cuả mình, hắn nhớ cơ thể…nàng…Còn có cả nhớ nàng….
Yên Lam không hề có ý muốn phản kháng, thế nhưng nàng phải thưà nhận, Cận
Thế Phong chính là cao thủ, cao thủ cuả sự khiêu khích, tán tỉnh. Nàng
rõ ràng vẫn đáp trả nụ hôn cuả hắn, đáp trả lại những khiêu khích cuả
hắn, rồi tất cả mọi thứ sau đó đúng là nàng không thể khống chế được
nữa, cả hai nỗ lực vận động, suốt một điêm triền miên trong phòng…
Sáng sớm Yên Lam thức dậy trước, nhìn sang bên cạnh chính là Cận Thế Phong,
nàng hạnh phúc mà nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng rúc đầu vào trong lòng
hắn, lại chìm vào giấc ngủ.
Một lát
sau, Cận Thế Phong mở mắt, nhìn vào đồng hồ, cũng giống như thường ngày, đến giờ phải đi làm rồi…Nhìn sang ngườ