
mới có thể như vậy…
Chẳng hiểu vì sao lại yêu một người con gái!
Không đúng…
Hắn vừa mới nghĩ cái quái gì? Đang suy nghĩ cái quái gì?
Yêu? Hắn yêu nàng? Có thể sao? Hắn còn có thể yêu một người sao?
Những bước chân không ngừng tiến về phía trước sững lại, Cận Thế Phong xoay
người quay đầu nhìn lại người con gái vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ phía
xa xa.
Nàng đang khóc, tiếng khóc
thút thít tuy rằng không lớn, nhưng trong không gian ban đêm tĩnh lặng
cả một bầu trời rộng lớn không có lấy một gợn mây, có thể nghe thấy rõ
ràng.
Nàng có mang theo di động,
nhưng lại không hề gọi cho bất kỳ ai cầu cứu, chỉ là lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ mà khóc, cũng không muốn mở miệng gọi hắn quay lại.
Hắn, là chỗ dựa của nàng sao?
Có lẽ, nàng, bất tri bất giác đã biến hắn thành chỗ dựa?
Bằng không, trong lòng hắn vì sao mà lại…mà…Lại vì nàng mà cảm thấy đau đớn? Thực sự yêu nàng sao? Cận Thế Phong nhíu chặt đôi mày, không muốn tiếp
tục tự vấn về vấn đề này nữa.
Từng bước quay trở lại, Cận Thế Phong cúi người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng….
Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, không nói một lời, nhưng dường như lại kể với hắn hàng vạn hàng nghìn nỗi ủy khuất.
“Xin lỗi, anh không nên bỏ em lại một mình…” Hắn nhẹ giọng nói, ôn nhu hôn lên môi nàng.
Gió đêm khẽ khàng lướt qua, ánh trăng dịu dàng phảng phất phía chân trời
mỉm cười nhìn họ, nhẹ nhàng thở than về tình yêu tươi đẹp….
Giữa những tia nắng sớm ban mai, một hồi chuông điện thoại của ai đó đã phá vỡ không gian tĩnh lặng cuả buổi sáng sớm.
“Tổng tài, chủ tịch Kim muốn gặp anh gấp, bởi vì sau khi tin tức được công
khai, giá cổ phiếu Nhất Phi Trùng Thiên của xí nghiệp Kim thị liền tăng
kịch trần.” Kỷ Tồn Viễn ở đầu dây bên kia báo cáo cho Cận Thế Phong.
“Giá cổ phiếu tăng kịch trần, hẳn là hắn rất thích mới đúng.” Đã dự tính trước chuyện này, nên bất luận thế nào cũng không thể kích
thích nổi sự hứng thú của Cận Thế Phong, trong mắt hắn bây giờ chỉ thấy
mỗi bộ ngực đang nhẹ nhàng hô hấp cuả một dung nhan xinh đẹp vẫn đang
còn ngủ.
“Lão cáo già, vốn
định dùng toàn bộ tài chính tự có để mua về được nhiều cổ phiếu, không
nghĩ tới việc ngày hôm nay tin tức được phơi bày ra ánh sáng, đột nhiên
phải bổ sung thêm một khoản tiền đáng kể cũng không phải là chuyện dễ
dàng gì , cho nên hắn mới nhảy dựng lên tức giận.”
Cận Thế Phong cười. “Cậu nói cho hắn biết, người nên nhảy dựng lên tức giận là tôi mới đúng, vốn đã dự định là liên tục ba ngày sau giao dịch thì báo cáo cuối ngày phải tăng 8%, vì vậy “Khải Thành” của chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề.”
“Cho nên ý của Tổng giám đốc là phải…”
“Đối với việc hắn để cho tin tức bị tiết lộ, tôi muốn nói cho hắn biết, tôi vô cùng bất mãn, không hài lòng.”
“Sao?” Tin tức rõ ràng là do Tổng tài muốn hắn làm lộ ra, lão Kim thì có liên quan gì chứ?
“Không ai tự ném đá vào chân mình cả, cho nên đương nhiên tôi có thể cho rằng
tin tức là do hắn làm lộ ra, bởi vì hắn mới là người được lợi nhiều
nhất.”
“Ách…Cho nên ý của Tổng tài là phải…” Vì sao Tồn Viễn càng nghe càng bối rối?
“Cậu chỉ cần truyền đạt cho hắn như vậy, nhân tiện đã chuẩn bị tốt cho buổi họp báo ba ngày sau chưa?
“Vâng, đều chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
“Vậy tất cả làm phiền cậu, mấy ngày nay tôi chỉ muốn cùng Yên Lam ở chung
một chỗ, buổi họp báo ba ngày tới tôi sẽ tham dự đúng giờ.” Nói xong, Cận Thế Phong đặt điện thoại xuống, lần thứ hai ôm lấy cô gái đang ngủ vào trong lồng ngực.
Để tránh không cho nàng thấy tin tức không nên thấy, nghe điều không nên
nghe dù chỉ là một chút, hắn buộc phải áp dụng thượng sách là canh giữ
bên người nàng liên tục hai bốn tiếng.
Tin tức tổng giám đốc “Khải Thành” và thiên kim tiểu thư của xí nghiệp Kim
thị sắp đính hôn bắt đầu lan truyền dày đặc trên các phương tiện truyền
thông, tivi lẫn báo chí, tất cả các phóng viên đều muốn phỏng vấn Tổng
giám đốc Cận Thế Phong của tập đoàn “Khải Thành”, nhưng hết lần này đến
lần khác cũng không tìm thấy người đang ở đâu, nên đành chuyển sang
phỏng vấn nữ nhân vật chính Kim Dục Chi con gái của Kim Bất Hoán, tin
tức thu được này cũng được xem có tính chân thực.
Căn cứ vào trước đây, hắn đã cùng Kim Bất Hoán hứa hẹn, tất cả những người
bị phỏng vấn đều ngậm miệng kín bưng, né tránh chuyện này, cho dù lời
đồn đãi có bay đầy trời đi chăng nữa, thì giá trị cổ phiếu Nhất Phi
Trùng Thiên vẫn còn giá trị. Tất cả các cổ đông đã sớm một bước mua hết
cổ phiếu đều vui mừng của Kim thị đều cười sung sướng, chờ đợi tin tức
được công bố chính thức để kiếm một món lời to.
Ở một nơi khác, Cận Thế Phong mang theo Yên lam du ngoạn ở bờ biển phía
Đông. Mấy ngày hôm nay, hắn đều tự mình lái xe, không nghe đài phát
thanh, chỉ có nghe nhạc, ở cách xa khu dân cư đông đúc một chút, trong
một ngôi nhà gỗ nhỏ, hai người như đôi chim uyên ương ham muốn cuộc sống thần tiên, không xem ti vi, không mua báo, mỗi ngày đều ta với ta qua
ngày.
“Hai ngày nay, anh quái lạ lắm nha.” Yên Lam nhìn trời và biển nối liền thành một đường thẳng, bầu trời mênh mông bát ngát, đột nhiên mở miệng khẽ n