
ại tình cho chúng tôi, là anh là anh….”
“Anh ta nói, em liền tin sao? Không cảm thấy quá ngu ngốc sao?”
“Việc đã đến nước này, anh còn muốn gạt tôi!”Uất Noãn Tâm vô cùng chán nản, cô hận, cô tức giận, nhưng nhiều nhất là tim vô cùng đau đớn. “Hôm đó anh và Ngũ Liên đã nói gì với nhau, tôi đều nghe hết rồi….”
Tay của Nam Cung Nghiêu cứng lại, ánh mắt xẹt qua tia không vui.
Quay lén! Cậu ta cũng không từ thủ đoạn quá đê tiện này sao?
Thực ra anh cũng biết Ngũ Liên sẽ sử dụng chiêu này, nên cũng không bận tâm phòng bị. Thậm chí có thể nói, là anh biết rõ cậu ta sẽ làm trò này, vẫn lờ cho qua, để điều này tổn thương Uất Noãn Tâm. Bây giờ, mục đích đã đạt được, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ như mình nghĩ.
“Trong mắt của anh, tôi không bằng một phần trăm ‘khai thác mỏ Lôi Đình” sao? Tôi chỉ là một con cờ?”
“Đã biết vậy, còn cần phải hỏi sao!” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu có bao nhiêu lạnh lùng thì có bấy nhiêu lạnh lẽo, như người không có tim. “Từ trước đền giờ tôi chưa bao giờ cho em cái ảo tưởng làm Nam Cung phu nhân, chúng ta từ lúc bắt đầu, đã có quan hệ lợi dụng lẫn nhau rồi. Về điểm này, em hiểu rất rõ!”
“Lợi dụng lẫn nha….ha….” Uất Noãn Tâm cười lạnh lùi về sau vài bước. “Đúng vậy! Là tôi quá ngu ngốc! Cứ ngỡ mấy ngày qua anh đối tốt với tôi, xuất phát từ trong lòng, thậm chí còn cho rằng chúng ta không còn giống lúc trước. Từ đầu đến giờ, chẳng qua chỉ là một âm mưu!”
Trong cái âm mưu này, anh hành động rất kỹ càng, thành thạo gọn gàng, để cô nắm rõ trong lòng bàn tay mình. Cô lại cứ ngu ngốc, biết rõ hố lửa mà vẫn chui đầu vào, mang ra tấm lòng của mình. Toàn tâm toàn ý, không màn đều gì thích anh. Thậm chí ngu ngốc nghĩ, có một ngày anh sẽ yêu cô…..cô, nhưng mọi chuyện từ đầu đến cuối đều chứng minh cô chẳng qua chỉ là kẻ ngu đần không hiểu đầu đuôi cui nheo gì cả!
Tất cả đều do cô tự làm tự chịu, cô đáng bị vậy!
“Đó là cách nghĩ của em! Tôi phải làm việc, em về phòng đi!” Thái độ của Nam Cung Nghiêu lãnh đạm và chán ghét, cứ như nếu nói nhiều hơn với cô một câu, là chuyện rất đau khổ! Nhưng anh biết rõ, bản thân đang chạy trốn, chạy trốn chỉ trích của cô, hơn thế nữa là chạy trốn vẻ mặt đau khổ của cô.
Anh cho rằng anh đã tu luyện đến bước tàn nhẫn nhất, cho dù cô có chết trước mặt anh, lông mi của anh cũng không nhíu lại một chút nào. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của cô, nghe thấy sự chỉ trích của cô, anh không có cách nào chịu được, cảm thấy bản thân tội ác tày trời!
Lúc này Uất Noãn Tâm hoàn toàn mất hết hy vọng, xem xong đoạn phim, cô nên chấp nhận sự thật, còn tìm anh để làm gì chứ? Cô không đủ đáng thương, bị anh ta lợi dụng còn chưa đủ sao? Anh một đá, đá cô văng ra, cô còn không biết xấu hổ chạy đến dưới chân anh tự chuốc nhục nhã sao?”
“Từ nay về sau, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì….tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Cứ để một dao kết thúc tất cả đi! Cô quá đau khổ, một giây cũng không chịu đựng được nữa!
“Đứng lại!”
“……………”
“Nếu như em dám bước ra khỏi phòng này, sự nghiệp chính trị của ba em sẽ chấm dứt!” Nam Cung Nghiêu không biết bản thân vì cái gì phải uy hiếp cô như vậy, nhưng vào một giây cô muốn bước ra khỏi phòng. Tự nhiên anh cảm thấy kích động, giống như cô cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của anh, đây là điều anh không thể chấp nhận được!
“Giao dịch giữa hai người, đối với tôi không có một chút quan hệ nào!” Lạnh nhạt bỏ lại câu đó, Uất Noãn Tâm đẩy cửa đi ra. Vì người cha này, cô đã hy sinh quá nhiều rồi, cô không muốn tiếp tục trở thành tế phẩm của bọn họ!
“Uất Noãn Tâm…..” Nam Cung Nghiêu đứng dậy gào lên, vẫn không thể ngăn cản cô rời khỏi. Lửa giận cháy phừng phực trong mắt, anh đẩy tất cả tài liệu ở trên bàn, tức giận đá chân vào bàn làm việc.
Hà quản gia vẫn đứng ở cửa, không khuyên được Uất Noãn Tâm, vội vàng chạy vào. “Đại thiếu gia, có cần đuổi theo thiếu phu nhân không?”
“Cô ta muốn đi thì để cô ta đi, đi càng xa càng tốt!”Nam Cung Nghiêu tức giận rít lên.
Cứ như vậy mà muốn phân chia rõ quan hệ với anh sao?
Cô cho rằng bản thân có cái tư cách đó sao? Uất Noãn Tâm chân trần một mạch chạy xuống núi, nước mắt trong cơn điên cuồng của mưa gió bão bùng, không thể nhìn phân biệt đó là nước mắt hay nước mưa. Cô không biết bản thân muốn đi đâu, có thể đi đâu, chỉ một mạch cắm đầu chạy về trước, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này thật xa.
Khi mưa gió bão bùng qua đi, tất cả có thể trở lại bình thường sao? Cô tình nguyện bản thân không biết được sự thật, sẽ không đau khổ như vậy.
Những cái cây trong cơn bão điên cuồng lắc qua lắc lại, một tia sét chớp trên bầu trời, đánh thẳng xuống một cái cây, chẻ đôi làm cái cây ngã xuống, đổ về phía Uất Noãn Tâm, nhưng cô vốn không thèm để ý đến. Mắt nhìn thấy nó đổ xuống thân mình, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy cô kéo ra, liên tục lăn vài vòng trên mặt đất, mới may mắn thoát nạn.
Cứ vậy ôm cô bảo vệ trong lòng mình, bản thân bị không ít ma sát trên mặt đường. Khi dừng lăn lại, giây đầu tiên Ngũ Liên vẫn nghĩ đến cô, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Buông tôi ra……..buông tôi ra………..”Uất