
ờ, yêu tôi, hay
hận tôi, tôi cũng không để ý! Tóm lại mục đích của tôi đã đạt được rồi!”
“Vì công ty ‘khai thác mỏ Lôi Đình’ mà hy sinh cô ấy, đáng sao?”
“Tại sao không đáng chứ?Tôi cảm thấy tiết kiệm được rất nhiều là đằng khác!
Trải qua lần biến động này, chứng khoán của Ngũ thị rớt giá thê thảm. Cậu cho
rằng, có thể phục hồi như lúc đầu được sao?”
“Không phục hồi được thì sao chứ? Cục diện lưỡng bại câu thương (tạm dịch: cả
hai bên đều có tổn thất), ít ra, người thua thể thảm nhất không phải là
tôi!”
“Theo ý cậu, người thua là tôi sao?”
“Đánh cược đi!Anh nhất định sẽ hối hận về việc đã tổn thương trái tim của cô
ấy!” Ngũ Liên nhìn chằm chằm vào mắt Nam Cung Nghiêu, nói một cách chắc chắn.
Nhưng thái độ của anh không một chút lo lắng. “Ván cược này, sợ rằng người thua
là cậu! Nếu như con át chủ bài của cậu là Uất Noãn Tâm, thì tôi thực sự thay cậu
lấy làm tiếc!”
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng ta cứ mở mắt chờ xem!” Ngũ Liên
giơ
ly rượu lên, chạm ly với ly của Nam Cung Nghiêu, trong lòng mỗi người đều
có sự nghi ngờ, không nắm chắc phần thắng trong tay.
Ngay lúc đó, Nam Cung Nghiêu vì sự nghiêm túc của Ngũ Liên cảm thấy có gì đó
không đúng. Hai người họ đều là không phải kẻ mềm yếu, rất cứng đầu, muốn đối
phương nhận thua, phải bắt lấy điểm yếu để uy hiếp. Tất nhiên, Uất Noãn Tâm
không phải nhược điểm của anh, cô chỉ là một người nhỏ bé tầm thường không đáng
kể mà thôi.
Cô nghĩ thế nào xem thế nào, anh không cần quan tâm. Cho dù cô chết đi, anh
cũng không có cảm giác.
Anh lạnh lùng nghĩ thế, chỉ là trong lòng, từ đầu đến cuối ở một chổ, lưu lại
một chút cảm giác gì đó không thể xác định được.
………………
Ngũ Liên tắt màn hình, quay đầu lại nhìn Uất Noãn Tâm. Sắc mặt của cô trắng
bệch, trong mắt chứa đầy kinh ngạc và tức giận, cả người run rẩy vô cùng lợi
hại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Anh có chút không đành lòng, nhưng nếu không lấy toàn bộ kim châm này ra, sau
này cô sẽ càng bị tổn thương sâu hơn. Anh ép bản thân nhẫn tâm nói: “Nhìn thấy
rõ chưa? Đây là sự thật em muốn biết đó!”
Từ đầu đến cuối, theo những lời Nam Cung Nghiêu nói, cô chẳng qua chỉ là con
cờ anh lợi dụng nhằm đả kích Ngũ thị, giành lấy công ty ‘khai thác mỏ Lôi Đình’.
Khi con cờ mất đi giá trị lợi dụng, kết quả cuối cùng, chỉ là đồ bỏ đi!
Đêm…nổi gió lớn, sấm chớp vang rầm, mưa to tầm tã. Những cái cây trên con đường thông với biệt thự ở đỉnh núi, bị gió thổi nghiêng vẹo tã tơi, vang lên tiếng “hua la la”.
Cửa sổ bị gió thổi mở tung ra, “cạch cạch cạch”, quấy rầy Nam Cung Nghiêu đang chăm chú vào công việc. Anh đứng dậy đóng cửa, nhìn những xáo động của núi rừng trong màn đêm ở bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày lại. Giờ này rồi, vẫn chưa có động tĩnh của người phụ nữ kia!
Hà quản gia gõ cửa, mang coffee vào, định ra ngoài. Anh gọi bà lại: “Cô ta về nhà chưa?”
Hà quản gia sững một hồi, mới có phản ứng lại người trong miệng anh nói là ai, lắc đầu. “Phu nhân vẫn chưa trở về! Có cần phái người đi tìm cô ấy không?”
“Không cần đâu! Bà ra ngoài đi!” Nam Cung Nghiêu lãnh đạm nói. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng anh cực lực phủ nhận điểm này. Là cô tự mình ban đêm chạy loạn ra ngoài, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng do cô tự làm tự chịu.
Có lẽ, trong lúc anh lo lắng cho cô, cô đang cùng người tình ở trong bệnh viện anh anh em em liếc mắt đưa tình.
Những hình ảnh đó xẹt qua trước mắt anh, anh không khỏi siết chặt tay lại, nổi cả gân xanh.
“Là!” Hà quản gia mở cửa ra, ngoài cửa có một bóng người rất ấn tượng. Cả người ướt như con chuột lột, đầu tóc rối tung, che khuất phân nửa khuôn mặt, sống động như một con quỷ nữ. Bà bị dọa đến lạnh người, một lúc sau mới nhận ra người đó là ai. “Thiếu, thiếu phu nhân?”
Nam Cung Nghiêu lập tức quay người, cũng nhìn thấy dáng người giống quỷ cùng sắc mặt trắng bệch của Uất Noãn Tâm. Cô căm hận nhìn mình, tay run rẩy nắm chặt lại, nước mưa men theo ngón tay trắng bệch của cô chảy xuống.
Anh ý thức được điều gì đó.
Hà quản gia lo lắng khuyên nhủ: “Cô nên đi tắm trước đi, kẻo bị cảm đó!”
Uất Noãn Tâm đẩy bà ra, đi vào phòng.
“Thiếu phu nhân….”
“Bà ra ngoài trước đi!”Giọng nói của Uất Noãn Tâm ảm đạm khàn khàn, giống như từ bên dưới địa ngục phát ra vậy.
“Nhưng mà….” Hà quản gia do dự nhìn Nam Cung Nghiêu, thấy anh gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài.
“Nửa đêm diễn vỡ tiết phụ, thật thú vị.” Nam Cung Nghiêu mỉa mai nói một câu, quay trở về ngồi phía sau bàn làm việc, tiếp tục vùi đầu vào chỉnh sửa tài liệu, bình tĩnh đến đòi mạng.
“Tại sao chứ?” Cả người Uất Noãn Tâm lạnh lẽo, cho dù có lạnh, cũng không bằng sự lạnh lẽo của trái tim. Cô trước giờ chưa hận bất kỳ người nào, nhưng bây giờ, cô thực sự hận đến mức muốn kéo anh xuống địa ngục.
“Cái gì mà tại sao?” Anh tùy tiện nói một câu cho có lệ.
“Tại sao phải gạt tôi chứ? Tại sao lợi dụng tôi hả?” Uất Noãn Tâm thét lên như phát điên, âm thanh sắc bén như có thể làm vỡ cả thủy tinh, lòng đau như cắt. “Tất cả đều do anh làm….là anh vu oan cho Ngũ Liên, là anh đổ tội ngo