
g vạm vỡ, những đường cong cùng với những múi cơ
hiện đầy đủ trên người anh. Anh mắt của anh nhìn về phía cô nâng ly lên. Mái tóc
đen mềm mại mọc ở trên da đầu, nhẹ nhàng và sạch sẽ. Mọi góc cạnh tựa như được
người họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương
đông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìn
ra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào.
Anh ta dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, ngay cả
đến nụ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi gợi cảm, đôi môi đẹp và vô cùng có sức
hấp dẫn, nhưng cũng rất bí hiểm.
Tim của Uất Noãn Tâm đập chậm đi vài nhịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá
đẹp nhưng cũng quá nguy hiểm, bản thân chẳng qua giống như một con cừu nhỏ để
mặc anh ta chém giết, không có một chút sức lực nào chống trả lại.
“Qua đây!” Anh vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình.
Uất Noãn Tâm cảm thấy hai chữ này rất quen thuộc, trong chớp mắt tựa như có
một cây kim đâm vào tim cô, đau đến nghẹt thở. Cô lại nghĩ đến buổi tối đáng sợ
kia… sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
“Vẫn là câu nói lúc nãy, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Ánh mắt của anh
lạnh đi vài phần.
“Thật xin lỗi…” Uất Noãn Tâm chỉ có thể bước đến ngồi xuống chỗ ngồi kế bên
anh, hai người ngồi khá gần nhau, trong mũi cô đều tràn ngập mùi hương mạnh mẽ
tỏa ra từ người anh. Hô hấp của cô trở nên khó khăn, bàn tay nắm chặt lấy váy
ngủ, không biết phải làm như thế nào mới đúng.
“Đây là cách làm vui lòng ông chủ mà ba cô đã dạy cho cô sao?”
Uất Noãn Tâm sửng sờ, cho rằng mình đã nghe lầm: “….Anh nói gì chứ?”
“Đừng nói với tôi rằng, cô không biết đây chỉ là một cuộc giao dịch!” Nam Cung Nghiêu không hề che giấu sự mỉa mai châm chọc trong lời nói của mình, còn khinh miệt phát ra một tiếng “hừ”. “Để có thể đem cô ném lên giường của tôi, người cha thị trưởng đáng kính của cô, tốn không ít tâm tư đâu nhỉ! Làm sao lại không dạy cho cô kỹ thuật ở trên giường chứ? Không lẽ ông ta tự mình chỉ dạy cô sao?”
Uất Noãn Tâm giận đến muốn nhảy dựng lên, nắm chặt hai tay lại, cả người lạnh run: “Xin anh hãy dừng việc sỉ nhục ba tôi!”
“Cô rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn cố tình tỏ ra trong sạch!”
“……” Uất Noãn Tâm hít sâu một hơi, cô gắng kìm nén chỉnh mình không vung tay tát lên khuôn mặt đầy chế giễu của anh. “Tôi biết rất rõ đây là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng đôi bên đều có lợi, anh không có tư cách coi thường ba tôi!”
“Chẳng qua chỉ là một thị trưởng quèn, không đáng để Nam Cung Nghiêu tôi phải bận tâm!” Anh nở một nụ cười nhạo báng trước sự ngây thơ của cô. “Ông ta là một trong những sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi lại là sự lựa chọn duy nhất của ông ấy, đây mới chính là sự khác biệt!”
“…..” Uất Noãn Tâm thở dốc, không còn lời nào để cãi lại anh. Bởi vì những gì anh nói, đều là sự thật. Chỉ cần một cái chỉ tay của anh, có thể là cho cả giới tài chính phải chấn động mạnh. Doanh nghiệp Nam Cung là nguồn tài chính của cả Đài Loan, cho dù là tổng thống, cũng muốn nịnh nọt anh, chứ đừng nói là thị trưởng.
“Tôi lấy cô là do tôi coi trọng thành ý của ba cô với tôi. Nửa tháng trước, ông ta còn ném một người phụ nữ khác lên giường tặng cho tôi đó!” Hương vị ngây ngất của đêm đó, làm cho Nam cung Nghiêu cứ ngỡ rằng vừa mới xảy ra vậy. Từ trước đến giờ chưa có bất kỳ người phụ nữ nào, có thể khiến cho nhu cầu của anh được đáp ứng thỏa mãn như vậy, dễ dàng khơi gợi dục vọng trong anh. Đến nỗi anh mất khống chế làm hết lần này đến lần khác, mang nhiệt tình phóng thẳng vào trong người của cô ta.
Anh không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của anh, nhưng khi trợ lý HướngVi đi đến khách sạn thì cô ấy đã rời khỏi đó rồi, ngay cả Uất Kiến Hùng cũng không thể tra ra được thân phận của cô. Cô cầm lấy chi phiếu một triệu, lại chưa từng đổi thành tiền mặt, không thể tìm thấy cô ta, cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Việc này làm cho anh tức giận mấy ngày liền, ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ là bản thân tức giận bởi vì cô ta có thể mang thai con của anh, sẽ gây phiền phức cho anh, hay vì…không cách nào tìm thấy cô ta.
Tức giận lại một lần nữa bị khơi dậy, Nam Cung Nghiêu toàn bộ trút lên đầu Uất Noãn Tâm: “Cô chẳng qua chỉ là con kỷ nữ thứ hai ông ta tặng cho tôi thôi, tôi muốn chơi đùa với cô như thế nào được hết!” Anh nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức bóp chặt lại, anh mắt như muốn thiêu đốt người khác vậy: “Bây giờ, lấy lòng tôi!”
“Tôi không muốn!” Uất Noãn Tâm cắn chặt răng lại để không kêu lên vì đau, cả người đề phòng, chuẩn bị tư thế cùng lắm thì cả hai cùng chết. Nhưng mà, khóe miệng lạnh lẽo của Nam Cung Nghiêu lại nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt, ý cười chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng không hề có trong đáy mắt, hết sức lạnh lùng. “Tôi sẽ khiến cô phải van xin để lấy lòng tôi, nhưng tôi sẽ đụng vào người cô. Bởi vì, cô không xứng!” Mỗi câu mỗi chữ của anh, đủ tàn nhẫn làm cho cô choáng váng. Hai chân run rẩy, chỉ có thể gắng gượng.
Nói xong, anh đẩy cô ra, nhìn cô té ngã xuống đấy, giống như đang nhìn một con