
hề động đậy, từ đầu đến cuối vẫn không dám :
“Tôi…”
“Nếu như cô không tình nguyện vậy cô có thể bước ra khỏi nơi này, tôi không
bao giờ ép buộc bất kỳ người phụ nữ nào!” Nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích,
muốn cùng anh chơi trò mèo vờn chuột sao, Nam Cung Nghiêu lấy điện thoại ra :
“Tôi không ngại tự mình nói với ông chủ của cô, tôi đối với cô rất vừa ý…”
“Không cần!!!” trong lòng Uất Noãn Tâm hoảng hốt, kích động chạy về trước
giật lấy điện thoại, do gấp gáp nên bước chân của cô lảo đảo, làm cho cả người
cô trực tiếp ngã nhào vào lòng của anh, trong lúc hoảng loạn cô muốn nắm lấy một
cái gì đó đó để giữ thăng bằng, nhưng như thế nào lại khiến cô nắm trúng…tiểu đệ
đệ của anh, khiến nó đột nhiên căng cứng lên, trêu chọc làm cho cô hoảng hốt một
phen.
Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai!
Nam Cung Nghiêu từ từ dời tầm nhìn xuống, đối mặt với việc đã xảy ra anh chỉ
còn cách là nắm lấy bàn tay đang giữ tiểu đệ đệ của mình, khóe miệng gợi lên
một nụ cười mỉa mai: “Tôi thích cách thức chủ động này của em!”
“Không, không phải….Tôi, tôi….” Uất Noãn Tâm bối rối đến mức líu lưỡi, vội
vàng rút tay lại nhưng anh lại nắm lấy chiếc cằm của cô, buộc cô phải nhìn thằng
vào đôi mắt tựa như sói của anh, một nỗi sợ hãi dấy lên trong trái tim cô, sau
đó nhanh chóng lan ra khắp người.
“Trò chơi mèo vờn chuột này, em chơi vui không?”
“……”
Anh không để cho cô có cơ hội giải thích, thấp giọng hỏi: “Đi, hay ở lại?”
Uất Noãn Tâm căng thẳng nuốt nước bọt, cố gắng mở miệng trả lời: “Tôi, tôi
không thể đi… Tôi cần tiền! Rất cần…xin anh đấy…”
Lại là một người đàn bà vì tiền mà đem bán chính mình! Sự chế giễu trong lòng
của Nam Cung Nghiêu ngày càng sâu. Tiền, bất cứ ai cũng muốn! Có rất nhiều cách
để kiếm tiền, nhưng cô lại cố tình lựa chọn cách thức kiếm tiền thấp hèn nhất,
lấy đâu ra tư cách nằm ở trên giường của anh! Chết tiệt, nếu không phải tiểu đệ
đệ của anh bị tay cô nắm trúng thì làm sao lại có phản ứng đối với mùi hương nhẹ
nhàng toát ra trên người cô chứ!
Anh hung hăn ôm lấy cô ném lên trên giường, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào
để phản kháng, một tay giữ chặt lấy cổ tay của cô, tay còn lại xé rách chiếc áo
sơ mi mỏng manh trên người cô: “Cô muốn tiền, phải xem thân thể của cô có thỏa
mãn được tôi không đã!”
Ở trên giường, mặc dù anh không phải là một người chính nhân quân tử, nhưng
tuyệt đối không cưỡng ép bất kỳ người con gái nào. Nhưng đối với cô, bản chất
thật cùng thú tính trong con người anh cứ như thế mà trỗi dậy, cô càng kích động
anh lại muốn lăng nhục cô. Anh muốn biết rõ, thân thể của cô liệu có ngây ngô
giống biểu hiện bên ngoài của cô không. Nếu như cô cả gan dám lừa anh, anh tuyệt
đối sẽ khiến cô trả giá đắt.
Uất Noãn Tâm cố cắn răng chịu đựng nhục nhã, một triệu, cô cần một triệu
này…Nhưng khi anh bắt đầu tiến vào khai phá tấm màn xữ nữ của cô, cô sợ hãi đến
nước mắt tuông ra dữ dội, thất thanh hét lên: ” Không cần…buông tôi ra….cầu xin
anh….”
“Bây giờ cô mới cầu xin, e rằng đã quá trễ rồi!” Trong mắt của Nam Cung
Nghiêu bây giờ hoàn toàn bị dục vọng che mờ, từng đợt tiến vào cơ thể hấp dẫn
của cô, phá vỡ tấm màng ngăn cách mỏng manh.
Cô là lần đầu tiên!
Điều này càng làm cho dục vọng trong người anh mãnh liệt dâng lên.
Tuy rằng anh không hề có hứng thú với xữ nữ, nhưng bộ dạng ngây ngô của người
con gái này làm anh vô cùng hài lòng.
Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cơ thể khô khốc của cô bị xé rách một cách
tàn nhẫn, Uất Noãn Tâm đau lòng đến nỗi muốn khóc thét lên nhưng không
còn đủ
sức, nước mắt cứ men theo hai bên má từ từ chảy xuống.
Còn Nam Cung Nghiêu tinh lực rất dồi dào, trong cơ thể dường như đang có một
ngọn lửa đang bùng cháy, tiểu đệ đệ bắt đầu kêu gào, anh chưa bao giờ một cảm
giác sảng khoái to lớn đến vậy, mạnh mẽ đến đáng sợ, do đó lòng thương xót của
anh đối với cô hoàn toàn bị dẹp bỏ, chỉ có thể dựa vào bản năng bên trong cơ thể
, không ngừng nghỉ mà chiếm lấy cô. Từng đợt lại từng đợt, đến nơi sâu thẳm
nhất.
…………….
Một màn kích tình diễn ra không không dứt cho đến khi trời sáng. Trải qua năm
lần vận động, Nam Cung Nghiêu mới hoàn toàn thỏa mãn. Người phụ nữ ở bên dưới cơ
thể anh đang chìm vào giấc ngủ, trên mặt vẫn đọng lại những giọt nước mắt còn
chưa khô. Làn da phơi bày trong không khí trắng trong như ngọc, tựa như không
thể chịu được sự tàn phá của bão táp mưa sa, nhưng lại giống một đóa hoa kiêu
ngạo. Tỏa ra một mùi hương hấp dẫn đến mê người.
Anh bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ sau khi dục vọng trong người giảm bớt, người
đàn bà này ngay cả khuôn mặt trông như thế nào anh cũng chưa từng nhìn qua, dựa
vào cái gì lại có thể khiến cho dục vọng trong con người anh trỗi dậy mãnh liệt
đến vậy, khiến anh điên cuồng mất khống chế – năm lần!
Sự ngây ngô của cô, hay là mùi hương trên cơ thể cô? Cứ như vậy Nam Cung
Nghiêu thật không ngờ mình lại bị chính dục vọng trong bản thân chi phối.
Anh đột nhiên cảm thấy rất hiếu kỳ về dung mạo của cô, thậm chí trong đầu còn
hiện lên một ý nghĩ kinh khủng…muốn cô ở lại bên anh