
không bằng giống súc vật!
Nói xong, hắn không cầm được nước mắt.
Tiết phu nhân đã thôi không khóc, giờ nghe thấy hắn nói thế, lại đâm ra đau xót. Bảo Thoa gượng cười nói:
- Anh quấy rối đã chán rồi, bây giờ lại còn làm cho mẹ khóc nữa à!
Tiết Bàn lau nước mắt cười nói:
- Tôi có làm cho mẹ phải khóc bao giờ đâu? Thôi! Thôi! Vứt chuyện ấy đi, không nói nữa, bảo Hương Lăng pha nước cho em uống.
Bảo Thoa nói:
- Tôi không uống nước, chờ mẹ rửa mặt xong, mẹ con tôi sẽ đi đây.
Tiết Bàn nói:
- Cái vòng cổ của em, nên chá lại đi.
- Vàng choáng lên thế kia, còn phải chá lại làm gì nữa?
- Giờ em nên may thêm quần áo, thích màu gì, hoa gì, thì cứ bảo anh.
- Các bộ quần áo này tôi cũng chưa mặc phỉ, lại còn may nữa làm gì?
Một lúc Tiết phu nhân và Bảo Thoa đến vườn thăm Bảo Ngọc.
Vào đến viện Di Hồng, thấy ngoài hiên nhà bên có nhiều a hoàn bà già đứng, Tiết phu nhân biết ngay là Giả mẫu đang ở đấy. Hai mẹ con vào chào hỏi mọi ngưòì. Thấy Bảo Ngọc nằm ở trên giường, Tiết phu nhân hỏi:
"Đã khá chưa". Bảo Ngọc vội gượng dậy, miệng thưa "đã khá rồi. Cứ để cho dì và chị bận lòng mãi, cháu không đành lòng".
Tiết phu nhân vội đỡ Bảo Ngọc nằm xuống và hỏi:
- Muốn dùng cái gì, thì cứ bảo dì.
Bảo Ngọc cười nói:
- Vâng, hễ cháu cần cái gì, sẽ sang thưa với dì.
Vương phu nhân lại hỏi:
- Con muốn ăn gì, mẹ cho người mang sang.
Bảo Ngọc cười nói:
- Con chẳng muốn ăn gì, chi thích ăn thứ canh lá sen và ngó sen lần trước đã làm, xem chừng ngon hơn cả.
Phượng Thư đứng ngoài cười nói:
- Cả nhà nghe đấy! Những thức chú ấy thích ăn không lấy gì làm quí trọng lắm, chỉ phải tốn công sai bảo nấu nướng thôi. Thế mà chú ấy lại cứ thích ăn những thứ ấy.
Giả mẫu liền giục đi làm ngay! Phượng Thư cười nói:
- Xin bà đừng vội, để cháu nghĩ xem, không biết những cái khuôn ấy ai giữ...
Rồi quay lại bảo bà già đi hỏi nhà bếp. Bà già đi một lúc về trình:
- Nhà bếp nói:
"Đã mang nộp cả lên nhà trên rồi".
Phượng Thư nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi cũng nhớ họ đã nộp cả lên rồi, không biết lại giao cho ai giữ? Có thể là đã giao cho phòng trà.
Khi hỏi thì phòng trà cũng không giữ. Cuối cùng lại là người giữ đồ vàng bạc đưa đến.
Tiết phu nhân cầm lấy xem, thì ra cái hộp nhỏ, trong đựng bốn cái khuôn bằng bạc, dài độ hơn một thước, rộng độ một tấc, trên mặt đục những lỗ xấp xỉ như hạt đậu, giống hình hoa cúc, hoa mai, hoặc như tua sen, củ ấu. Tất cả có tới ba bốn mươi thứ rất là tinh xảo. Tiết phu nhân ngoảnh lại phía Giả mẫu và Vương phu nhân cười nói:
- Bên phủ nhà cái gì cũng đẹp tột bậc, ăn một bát canh mà cũng dùng đến không thứ này. Nếu không nói ra, có lẽ tôi trông cũng không hiểu thứ này dùng để làm gì.
Phượng Thư cướp lời nói ngay:
- Cô không biết, đó là đồ sắm sửa để dâng thức ăn lên Qúy phi năm trước đấy. Họ nghĩ ra lối này, nhưng không biết in trên mặt thế nào, đành phải mượn mùi thơm mát của lá sen, kỳ thực toàn nhờ chất canh ngon cả. Tôi ăn chẳng thấy thú vị gì. Nhưng đã ai được ăn luôn món này? Chỉ làm có lần ấy thôi, không biết tại sao hôm nay chú Bảo lại nhớ đến.
Nói xong, Phượng Thư cầm lấy hộp ấy đưa cho một bà già dặn bảo nhà bếp lập tức bắt mấy con gà, lại thêm đồ gia vị, nấu mười bát canh mang lên.
Vượng phu nhân nói:
- Sao làm nhiều thế?
Phượng Thư cười nói:
- Vì thứ này ngày thường không hay làm, bây giờ chú Bảo đã nhắc đến, mà chỉ làm cho một mình chú ấy ăn, không mời cụ, bà dì và mẹ, thì không tiện. Chi bằng nhân tiện làm cho cả nhà ăn, cháu cũng nhờ đấy được nếm món ăn mới lạ.
Giả mẫu cười nói:
- Con khỉ này, mày khéo lắm! Mang tiền công ra để lấy lòng người ta.
Câu ấy làm cho cả nhà cười ầm lên.
Phượng Thư vội cười nói:
- Không can gì, bữa tiệc nhỏ này cháu xin thết.
Rồi quay lại bảo bà già xuống dặn nhà bếp:
- Phải làm cho thật ngon, rồi lĩnh tiền ở sổ chi của ta.
Bà già vâng lời đi ngay.
Bảo Thoa đứng một bên cười nói:
- Tôi đến đây đã mấy năm nay, để ý xem xét, thì chị Hai dù khéo đến đâu, cũng còn kém cụ nhiều.
Giả mẫu liền nói:
- Giờ ta đây già rồi, còn khéo vào đâu nữa? Khi bằng tuổi cháu Phượng, ta hơn nó nhiều. Bây giờ nó tuy không bằng ta lúc thời trẻ, nhưng cũng đã khá hơn dì cháu nhiều. Trông thấy dì cháu thật đáng thương, không biết ăn nói, cứ trơ như khúc gỗ, trước mặt bố mẹ chồng, chả biết ân cần vồn vã gì cả. Còn cháu Phượng thì mồm mép bẻo lẻo, trách nào người ta chả thương?
Bảo Ngọc cười:
- Bà nói thế, thì nhưng người nói năng không khéo, đều không đáng thương à?
Giả mẫu nói:
- Người nói không khéo cũng có chỗ đáng thương; người giọng lưỡi khéo léo mà có chỗ đáng ghét, thì không bằng người không nói khéo còn hơn.
Bảo Ngọc cười nói:
- Thế thì chị cả không hay nói, bà cũng thương như chị Phượng.
Nếu chỉ bảo những người khéo nói mới đáng thương, thì đám chị em đây chỉ đáng thương chị Phượng và cô Lâm mà thôi.
Giả mẫu nói:
- Nói đến đám chị em, thì không phải trước mặt dì đây ta nói lấy lòng đâu; cứ thực mà nói, trong bốn đứa cháu gái nhà này, không ai bằng cháu Bảo cả. Tiết phu nhân vội cười nói:
- Cụ lại có chỗ thiên vị rồi.
Vương phu nhân cười nói:
- Kh