Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 7.00/10/340 lượt.

thuật

của chúng em, dù thầy có khoác khăn trải giường đi trong sân trường,

cũng chỉ được coi là nghệ thuật hành vi thôi ạ.”

Nghe xong câu này, Giang Nhạc Dương lại gật đầu, quay lại nói với Quản Đồng: “Đúng đấy, sư huynh không biết, mấy ngày trước có thi

đấu bóng đá trong học viện, khoa mỹ thuật có một nam sinh, do quần áo

thi đấu giặt chưa khô, liền lấy một cái vỏ gối bông, khoét máy cái lỗ,

trùm vào người rồi ra sân. Lúc đấy anh không được chứng kiến, chứ các

khán giả hò hét, khua chiêng gõ trống ghê lắm, mà các nữ sinh cũng gào

thét?”

Quản Đồng không

nhịn nổi bật cười, Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, rồi cũng nhếch mép cười,

khua tay với Giang Nhạc Dương: “Thầy Giang, em không tiện ở đây lâu, em

cũng không thích bị người khác la ó.”

Nói xong, cô cầm cái túi nilon và giỏ đựng xà phòng đi ra khỏi nhà ăn, hướng về phía ký túc xá nghiên cứu sinh nữ.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh diễn ra

như vậy. Hôm đó, Quản Đồng vốn định đến thăm sư đệ Giang Nhạc Dương đang làm giáo viên hướng dẫn chuyên trách của Phòng nghiên cứu sinh thuộc

Học viện nghệ thuật. Giang Nhạc Dương muốn Quản Đồng được chứng kiến một chút thế nào là “mỹ nhân như mây” nên mới nảy ra ý đến nhà ăn ăn cơm.

Điều thú vị là, Quản Đồng chẳng được người đẹp nào, mà lại vấp phải một

cô gái mồm miệng sắc sảo và có nụ cười thật rạng rỡ.

Nhưng thật ra sự gặp gỡ này cũng bình thường không có gì quá

ấn tượng, hay có thể nói, nếu không có lần gặp thứ hai ngay sau đó, thì

chẳng lâu sau Quản Đồng cũng sẽ quên ngay sự việc này. Cố Tiểu Ảnh vốn

vẫn là người hay quên, hơn nữa sẽ lại càng chẳng nhớ rằng, ngày tháng

năm nào đó, cô đã từng gặp một anh chàng mà cô thấy cũng khá đẹp trai,

nhưng hơi ngốc, hơi nhát, ở ngay trước một khay khoai tây hầm thịt kho

tàu.

(2)

Lần gặp gỡ thứ hai là cơ hội do Học viện nghệ thuật mang lại, đó là vào tháng 10, dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, mà lãnh đạo

tỉnh đích thân đến chủ trì lễ khai mạc, Quản Đồng cũng có mặt trong đoàn đại biểu. Vì hoạt động này, Học viện nghệ thuật đã cắt đặt riêng một

đội nữ nghiên cứu sinh làm nhiệm vụ đón khách quý. Thật trùng hợp, Cố

Tiểu Ảnh là một trong số đó.

9 giờ sáng, một chiếc xe con màu đen từ từ tiến vào cổng Học

viện nghệ thuật và đỗ lại trước hội trường. Các vị lãnh đạo xuống xe,

lần lượt đi vào. Quản Đồng đi ở khoảng giữa. Vào cái lúc ngẩng đầu lên

và nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, mắt anh sáng rực.

Anh quả thực không hề nghĩ đến chuyện, sẽ gặp lại Cố Tiểu Ảnh trong dáng vẻ này.

Một cô nữ sinh trang điểm nhẹ nhàng, tóc bới cao, duyên dáng

đứng ở cửa hội trường. Cô mặc bộ váy công sở tay lỡ màu trắng ngà, do

trường quy định, đi kèm với khăn lụa đỏ, làm cả người toát lên một vẻ

thanh nhã; đặc biệt là lúc cô đi bên cạnh các khách mời để hướng dẫn

giới thiệu, thì từng nét mặt, từng nụ cười đều thật phù hợp, mỗi cử chỉ

đều thật duyên dáng và phong cách.

Quản Đồng cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn không chớp mắt, cho đến

khi Giang Nhạc Dương lặng lẽ đến bên cạnh vỗ vai, mới thu ánh mắt v

Quản Đồng cười cười, hạ giọng: “Xong việc tôi sẽ tìm anh.” -

Nói xong liền bước nhanh theo vị lãnh đạo đi phía trước về phía bàn chủ

tịch. Giang Nhạc Dương đứng ở phía cuối hội trường, nhìn theo Quản Đồng

mặc bộ vest màu sẫm, rồi nhân tiện nhìn cả Cố Tiểu Ảnh mặc bộ váy màu

nhạt phía trước, anh nghĩ bụng quả thật là người đẹp vì lụa, cái cô Cố

Tiểu Ảnh điên rồ mặc bộ đồ công sở lên nhìn cũng đẹp, mà khả năng lừa

gạt của bộ đồ đó cũng khá lớn đấy chứ…

Một tiếng đồng hồ sau, lễ khai mạc kết thúc, chuyển sang hoạt động tham quan.

Nhìn quan khách lần lượt đi ra, Cố Tiểu Ảnh không kìm nổi đã

mỉm cười. Cô cố gắng lắm mới kiên trì được đến khi vị khách cuối cùng

rời khỏi hội trường, rồi khoan khoái thở phào, quay người lững thững đi

về phía phòng nghỉ.

Vừa

đẩy cửa, thấy chỉ có Giang Nhạc Dương trong phòng, cô liền thở phào như

vừa trút được một gánh nặng, tươi cười lên tiếng: “Chào thầy Giang!”

Giang Nhạc Dương vốn rất gần gũi thân thiết với đám nghiên

cứu sinh chỉ kém mình ba bốn tuổi này, nên thấy Cố Tiểu Ảnh đi vào thì

liền đứng lên rót nước cho cô, rồi cười nói: “Vất vả quá nhỉ!”

“Mệt chết đi được!” - Cố Tiểu Ảnh vừa trả lời vừa đi đến

chiếc ghế sôfa bên cửa sổ. Giang Nhạc Dương chưa kịp phản ứng gì, đã

thấy cô đi đến bàn trà, thả mình rơi xuống ghế sôfa như thả một cái bao

tải, rồi cởi giầy cao gót ra, xuýt xoa thích thú.

Giang Nhạc Dương trợn tròn mắt, cố ra vẻ bực bội: “Cố Tiểu

Ảnh, cô nghiêm trang thêm một lúc nữa không được à? Cô nhìn bộ dạng của

cô xem, cô gái đẹp vừa đứng ở cửa hội trường lúc trước rốt cuộc có phải

là cô không đấy?!”

“Cô

gái đẹp á?” - Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại, cười toe toét nhìn Giang Nhạc

Dương, “thầy Giang, thầy có bị hoamắt không đấy? Năm nay là tận năm thứ 6 em sống ở Học viện nghệ thuật rồi, sáu năm đó chẳng học được thứ gì,

ngoài bốn chữ“tự mình biết mình”. n đang thắc mắc đây! Thầy nói xem, một hoạt động quan trọng như thế này, tại sao trường không tìm những sinh

viên trẻ trung xinh đẹp đến để phục vụ? Chún


Lamborghini Huracán LP 610-4 t