
à một cô gái
tầm thường,thích nhắc lại chuyện cũ, mà cũng không dễ tha thứ. Cô thậm
chícũng biết, dù là mình, hay những người con gái khác, dù bề ngoàicó
dịu dàng ngoan ngoãn đến mấy, thì cuộc sống cũng vẫn có nhữngmặt cẩu thả và vô lý. Chỉ có điều, trước khi lấy chồng, bố mẹ họbao dung cho tất cả những điều đó. Vì thế, mọi nhược điểm đều đợiđến khi lấy chồng mới lộ
ra. Nói cách khác, đây không phải là sailầm của hôn nhân, mà là sự tất
yếu của hôn nhân.
Thực
ra, Cố Tiểu Ảnhcũng rất ghét con người mình thấp thoáng cái sự nhỏ nhen
đó, nhưngcũng chẳng biết làm thế nào; cô chỉ là một người con gái
bìnhthường, không phải là thần thánh, nên dù cô có cố gắng yêu cầu
mìnhtốt hơn nữa, thì cũng chẳng phải là để làm gương cho người khác,
màlà để cuộc sống của mình thảnh thơi, dễ chịu hơn... chỉ có vậythôi.
Vì thế, kể từngày hôm đó, tuy họ vẫn cãi cọ, giận dỗi, dọa
dẫm nhau, nhưng về tâmlý, cả hai như ngầm hiểu rằng, có một số chủ đề sẽ được đánh dấu,xe đi đến đó, nhất định phải vòng sang đường khác.
Có câu rằng: phíatrước là ngõ cụt, hi vọng nằm ở khúc quanh.
Lại có câu rằng:con người khó kiểm soát nhất không phải là thế giới, mà là chínhbản thân mình.
Giờ đây, với haicâu nói này, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng có lẽ bắt đầu hiểu.
Đến mùa thu, Cố TiểuẢnh ngắm được mấyăn hộ, đều là phòng có
hai phòng ngủ một phòngkhách, xây từ cuối những năm 80 hoặc đầu những
năm 90, cách khu tậpthể Tỉnh ủy chưa đến hai bến xe, chia bình quân mỗi
mét vuông khoảng5000 tệ.
Vừa đúng cuốituần, Cố Tiểu Ảnh triệu gấp Quản Đồng về thành phố G xem
nhà. Trênđường về nhà, Quản Đồng gật đầu tán thành: “Được đấy, mua căn
nhànào cũng được, miễn là giá cả hợp lý, chia phòng phù hợp, xung
quanhphương tiện đầy đủ, bố mẹ ở thế là thích hợp nhất”.
Cố Tiểu Ảnh ngẫmnghĩ, rồi nói với Quản Đồng: “Căn phòng này không phải mua cho bốmẹ, mà là mua cho chúng mình”.
Quản Đồng hơi ngạcnhiên: “Tại sao thế?”
Cố Tiểu Ảnh xua xua:“Hết cách rồi, em nghĩ tập thể Tỉnh ủy
môi trường tốt, an toàn hơncho người già, có nhà ăn và nhà trẻ cơ quan,
ăn cơm hay đón cháu đềutiện. Chúng mình ở bên ngoài, nhỡ có chuyện gấp
thì về được ngay”.
Quản
Đồng sữngngười một lúc rồi thốt lên: “Điều này thật sự anh chưa nghĩ
đến...nhưng em nói đúng, chúng mình còn trẻ, đi lại dễ hơn, đúng là nên
đểbố mẹ ở trong này”.
Anh cảm động nhìnCố Tiểu Ảnh, muốn nói một câu gì đó tỏ lòng cảm kích nhưng chẳngbiết nói gì, cuối cùng nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh khẽ mỉmcười: “Không có gì đâu, anh chẳng cần nói gì đâu, em hiểu mà”.
Nghe được câu nóinày, Quản Đồng lại càng cảm thấy ấm áp, càng không biết nên nóigì.
Giờ đây, Quản Đồngcảm thấy ký ức về cơn ác mộng vừa qua có
thể coi như “Tái ông thấtmã”. Anh càng biết thế nào là biết ơn sự hi
sinh và khoan dung củangười sống bên cạnh mình.
Anh không biếtrằng, có những lúc Cố Tiểu Ảnh cũng trăn trở về chuyện này. Cóẽ,phải từng trượt ngã rồi mới biết nỗi khổ của nhau. Lời
dặn dò củabà Cố lúc sắp rời khỏi thành phố G vẫn còn vọng bên tai: “Với
đànông, con không bao giờ được hi vọng cái gì họ cũng biết, nếu vừa
biếtlàm quan, vừa biết kiếm tiền, vừa biết làm việc nhà, lại biếtthương
vợ... Nếu trên đời có loại đàn ông như thế, thì anh ta cũngchẳng thèm
lấy con” – Câu nói này là quá đủ, quả là rõ ràng. Tuythế, Cố Tiểu Ảnh
phải thừa nhận, đây là một câu nói thật.
Lúc đó cô quay đầunhìn người đàn ông bên cạnh mình, tướng mạo cũng đẹp trai, tính tìnhhiền lành, hiếu thảo với cha mẹ, có chí tiến
thủ... nếu mình vẫncòn đòi hỏi thêm rằng anh phải thập toàn thập mỹ, thì có phải làbới lông tìm vết quá không?
Về chuyện này,lời từ biệt của ông Cố trước khi đi lại càng
tuyệt vời. Ông vỗ vỗvai con gái, cười hí hí nói: “Con gái cưng, con cũng phải biết giữchút thế cho mình chứ? Mèo thu nhận hổ làm đồ đệ thì vẫn
phải giữlại cái chiêu leo cây... Con phải giữ lại sức cạnh tranh then
chốt, thìsau này mới có uy trước mặt con gái mình, đúng không nào?”
Cố Tiểu Ảnh nghe xonglà vui ngay. Đúng quá còn gì, ông Cố ở
cơ quan xem ra cũng có quyềnuy lắm, thế mà về nhà cũng bị bà Cố mắng
không biết bao nhiêu lầnvề những lỗi vớ vẩn kiểu như quét phòng khách mà quên quét phòng ăn,giặt cổ áo mà quên giặt tay áo. Nhưng món cá chua
ngọt, hải sâm xàotỏi, mực nhồi thịt mà ông làm... thì đúng là tuyệt tác!
Thế là, Cố Tiểu Ảnhđã nghĩ thông rồi. Thôi được rồi, anh
không biết nấu cơm cũng được,chỉ cần thích ăn cơm vợ nấu, ăn được cả
đời, ăn đến “đầu bạc rănglong” là được rồi; anh rửa bát tốn nước cũng
được, có lẽ phải nhưthế mới rửa sạch được, rốt cuộc thì có phải ai cũng
rửa được sạchhết vi trùng đâu, chỉ cần tạo cảm giác nhìn thấy sạch là ổn rồi;anh thích thu dọn đồ đạc thì thu dọn đồ đạc, từ giờ mình sẽ cốgắng
xếp hết đồ của mình vào thùng giấy, hoặc dán thêm tờ giấy bênngoài, ghi
“tuyệt đối không động vào”; anh làm việc nhà tay chân vụngvề, nhưng đã
có ý thức chia sẻ việc nhà, mình cũng chẳng nhấtthiết phải yêu cầu hoàn
hảo; còn khiếu thẩm mỹ của anh không tốtthì thôi không kéo anh đi
shopping nữa, vừa tốn thời gian vừa tốn côngsức;