
hận được giấy báo đỗ
nghiên cứu sinh, lần đầu tiên cô đưa anhvề nhà mình ở thành phố F. Bố mẹ cô dù hoàn toàn không tán thành việc cô yêu mộtbạn trai học nghệ thuật, nhưng cuối cùng cũng khoan dung chấp nhận sự tồn tại củaTrần Diệp. Ông
bà đã nói chuyện với anh một chút về chuyện gia đình, cha mẹ,tương lai.
Được biết anh đã ký hợp đồng làm việc với nhà hát tỉnh, họ đã chânthành
chúc mừng
Mùa hè năm đó, côcùng anh bên nhau ở thành phố biển, cùng ngắm thủy triều lên xuống,
cùng nghetiếng chim hải âu. Anh đứng sau lưng ôm lấy cô, thì thầm bên
tai cô: “Tiểu Ảnh,anh yêu em, suốt đời này anh sẽ yêu em”.
Lúc đó, cô nhắm mắt,ngẩng đầu mỉm cười. Cô cảm nhận thấy gió
biển hôn lên trán, rồi hít thật sâukhông khí đầy vị biển nồng nồng, cảm
thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Ba ngày sau, cô tiễnanh lên đường.
Anh đứng trên sân ga,ôm cô, nhìn vào mắt cô và nói: “Tiểu Ảnh, anh yêu em, suốt đời”.
Đây là lần cuối cùnganh nói với cô câu đó. Cô còn nhớ ánh mắt anh, nghiêm trang, đắm đuối, trongsáng.
Cô nhìn vào mắt anh,thấy thế giới sáng bừng.
Lúc đó, cô là một conbé ngốc nghếch. Cô không biết rằng, có
những lúc, đàn ông nói: “Anh yêu em”, làvì họ chẳng thể nào yêu mình
thêm nữa.
Trong thời gian còn lạicủa kỳ nghỉ hè năm đó, cô nhắn tin, gọi điện cho anh, anh luôn
trả lời lạnh nhạt.Cô cho rằng anh bận, nên cũng không quấy rầy nhiều
nữa. Ngày 2 tháng chín, khaigiảng cho sinh viên mới, cô vui sướng quay
về thành phố G, nhưng nhận được tinnhắn của anh: Tiểu Ảnh, anh phải đến
học tại Học viện âm nhạc Mozart, không biếtbao giờ mới quay về, đừng đợi anh. Chúc em hạnh phúc.
Thậm chí cô còn khôngkịp gặp anh lần cuổi, đành tạm biệt mối tình đầu trong tâm trạng mơ hồ vàchoáng váng.
Đêm đó, cô leo lên ngọnnúi không cao lắm ở phía nam trường
học, ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đêm.Trong đêm tĩnh mịch không ai biết, cô khóc thảm thiết!
Cô bắt đầu quãng đờinghiên cứu sinh như vậy, và kết thúc mối tình cũng như vậy
Sau ngày hôm đó cô hiểura, thứ không đáng tin nhất trên đời, chính là lời hứa hẹn.
Có điều, sở dĩ Cố TiểuẢnh vẫn là Cố Tiểu Ảnh chính là vì cô
có một sức sống bền bỉ, giống như con tắckè, cứ đứt đuôi lại mọc đuôi
mới.
Năm thứ nhất nghiên
cứusinh, sáu môn học chung, giáo viên hướng dẫn yêu cầu mỗi tuần một
tiểu luậnchuyên môn, yêu cầu đọc kỹ xong, mỗi người phải viết thu hoạch
thành một chuyênđề. Ai cũng oán thán, chỉ có Cố Tiểu Ảnh là cần mẫn,
ngày nào cũng vật lộnngoan cường với Arnheim Marcuse, Gadamer trong biển học mênh mông.
Lúc đó,
trong đêmkhuya yên tĩnh, tại tầng năm ký túc xá nghiên cứu sinh, thường
thấy có một“bóng ma” mặc bộ đồ ngủ màu trắng, tóc tai buông xõa, cầm
sách nghiền ngẫm rồithỉnh thoảng miệng lại ngâm nga vài câu diễn cảm:
“Dưới ánh sáng, thế giới bắtđầu trở thành tình yêu đầu tiên và là cuối
cùng của chúng ta! Những người anhem của chúng ta cùng hít thở bầu không khí giống chúng ta, và chính nghĩa hiệnhữu rõ ràng! Vì thế, đã có niềm
vui đặc sắc của sự sống và của cái chết, nhưngchúng ta từ chối mà đẩy nó về phía sau. Trên mặt đất đau khổ, nó là thứ cỏ laukhông biết mệt mỏi,
thứ thực phẩm cay đắng, là cơn gió lạnh thổi đến từ đạidương, là buổi
hoàng hôn vừa cũ kỹ vừa mới mẻ!”.
Sau một đoạn ngâm ngacao hứng, thường sẽ thấy nào thìa, nào
đũa hay những thứ dụng cụ ăn uống từtrên trời rơi xuống, kèm theo là
tiếng cằn nhằn bực dọc của Hứa Tân: “Cố Tiểu Ảnhcó đi ngủ hay không đấy! Nửa đêm rồi còn làm ma nữ đa tình hả? Camus Izumishitamà còn sống thì
cũng phát điên vì cậu!”
……
Cứ như vậy, năm họcnghiên cứu sinh thứ nhất, tuy Cố Tiểu Ảnh
không đăng bài nghiên cứu khoa họcnào, nhưng trời có thể chứng giám, gần như tất cả thời gian ngoài giờ học cô đềudành để đọc sách.
Năm thứ nhất trôiqua, cô gái cao 1m65, cân nặng giảm thẳng đến mốc 50kg.
Nhưng cô vẫn là Cố TiểuẢnh lúc nào cũng
Cô vẫn kiếm tiềnkhông mệt mỏi, lượn phố mua đồ không mệt mỏi, đi du lịch ba-lô ở những thành phốlạ, hẹn hò với bạn trai, thưởng thức
hết tình yêu đẹp này đến tình yêu đẹpkhác.
Xem ra, cô vẫn là mộtngười cảm tính và tùy tiện. Tuy thế, chỉ có những người thân thiết mới biết: côgái này có một trái tim hiểu
biết, nhạy cảm và sâu lắng.
Bạn biết không, trênđời này, thật sự có những người, có những
niềm vui ngang bướng xuất phát từ nộitâm. Mà niềm vui này đa phần lại
nảy sinh tại giao điểm giữa hạnh phúc và bất hạnh- sau khi từng lên đến
đỉnh cao hạnh phúc, rồi lại trượt xuống đáy sâu bất hạnh,thì mới có thể
hiểu ra. Vì đời này vốn chẳng có gì vĩnh cửu bằng sự mất mát.
Bởi vậy, khi bản thânmình còn có thể vui vẻ, thì hãy tận dụng từng giây từng phút.
Cũng vào lúc đó, nhữngtiểu thuyết tình cảm mà cô yêu thích
lại được đọc nhiều như vậy, là vì nhữngnhân vật được xây dựng trong đó
đều coi tình yêu là chuyện của cả cuộc đời, bởisi tình, họ không thể cắt đứt, nên mới cảm động.
Nhưng trong cuộc sốnghiện thực, không phải tất cả mọi người đều si tình
như thế. Cùng với sự chiatay của Trần Diệp, tình yêu Cố Tiểu Ảnh dành
cho anh cũng dần chuyển thành sựkhinh bỉ lạnh lùng. Cô thừa nhậ