
ỉcần cô ấy chợt nở nụ cười, cả thế giới như bừng sáng.
(6) Khi Cố Tiểu Ảnh liênlạc lại với Quản Đồng thì đã cuối tháng
mười, thời tiết mát mẻ hơn, thời tiết đẹpkhông gì tả xiết.
Bầu trời trong vắt,những đám mây tựa như món kẹp bông bị xé nhỏ, gió thu thổi tới, mang theo hươngcỏ thơm nồng.
Status QQ của Cố TiểuẢnh cũng được thay bằng câu: Thu sang, chim bay đi, để lại phân chim…
Hứa Tân châm chọc:“Nhìn status là biết chủ nhân của nó là người chẳng có phẩm chất gì”.
Cố Tiểu Ảnh đang chơipikachu, bận rộn thế mà vẫn tranh thủ
phản bác: “Thế cậu thì có phẩm chất? Cậunhìn status của mình đi, đúng là giọng điệu tiểu tư sản, có giống như ngườigiao ban cách mạng không ?”
Status của Hứa Tân bảynăm nay không đổi: Cuộc đời ngắn lắm, cố gắng mà ăn, cố gắng mà ngủ…
Không thể không thừanhận, đây quả là một châm ngôn đúng đắn!
Khi biểu tượng nickchat của Quản Đồng vừa sáng lên, Cố Tiểu Ảnh sung sướng hét lên: “Ôi! Luận văncủa tôi!”
Hứa Tân ghé vào, thấytrên QQ có biểu tượng một con ếch xanh
đang nhảy nhót, nhìn xem tên ai: Bậc thầymỹ học dấu hiệu!
Cô nhịn không nổi, cườiha ha vỗ vai Cố Tiểu Ảnh: “Suýt nữa thì nhìn không ra, trưởng phòng Quản lạihài hước thế à?”
Cố Tiểu Ảnh cười hìhì: “Nhìn tên là có thể chắc chắn, luận văn anh ấy viết sẽ hay hơn luận văn tớviết”.
Vừa nói vừa nhận tàiliệu, làm xong mở ra xem, và ngỡ ngàng
Cố Tiểu Ảnh chưa baogiờ được thấy một luận văn nào mẫu mực và công phu đến như vậy.
Về font chữ: thứ tựfont Khải thể, Tống thể, Hắc thể rõ ràng,
chú thích 1,2,3,4 chuẩn mực. Kết cấulúc song song lúc tăng tiến, rất phù hợp, các tiêu đề nhỏ được đặt tên chặt chẽ…Đâyđây đây nữa, choáng quá!
Cố Tiểu Ảnh trợn mắtkinh ngạc nhìn tên luận văn: “Nghệ thuật
là một quá trình kết cấu có tính siêuviệt”, trời đất ơi, quả là có trình độ!
Xem tiếp đến tóm
tắtnội dung: Lý luận mỹ học dấu hiệu của nhà học giả người Đức Cassirer, là một bộphận quan trọng của triết học dấu hiệu độc đáo, đã có ảnh
hưởng sâu rộng đến mỹhọc phương Tây thế kỷ XX. Luận văn này đề cập đến
lý luận thuyết của ông,nghiên cứu sâu thêm các giới định cơ bản của nó
đối với nghệ thuật: nghệ thuậtlà một quá trình kết cấu có tính siêu
việt. Trong đó bao gồm quy định trong baphương diện: nghệ thuật là một
quá trình phát hiện hình thức thực tại, một quátrình kết cấu có tính
sáng tạo, quá trình giải phóng thực tại siêu việt…
Cố Tiểu Ảnh lại trònmắt há mồm.
Hứa Tân lại một lần nữaphục sát đất.
Một phút sau, Cố TiểuẢnh không nén nổi kích động trả lời Quản Đồng: Ân nhân, tôi thực sự không biếtphải đền ơn anh thế nào…
Bậc thầy mỹ thuật dấuhiệu: Đừng khách sáo, có gì to tát đâu.
Cố Tiểu Ảnh: Tôi lạimời anh ăn cơm nhé.
Bậc thầy mỹ thuật dấuhiệu: Không cần dâu, cũng có gì ghê gớm
đâu. Thực ra, nội dung luận văn cô viếtcơ bản đều dùng được, nhưng kết
cấu không rõ ràng lắm, tôi điều chỉnh một chút,đưa đề mục mới thôi.
Cố Tiểu Ảnh khăngkhăng: Không được, uống nước nhớ nguồn, có ơn phải trả, anh phải cho tôi cơ hộitrả ơn chứ.
Bậc thầy mỹ thuật dấuhiệu:…
Cố Tiểu Ảnh giục: Anhnói gì đi chứ!
Bậc thầy mỹ thuật dấuhiệu: Tối nay tôi cũng đang định đi đo
kính ở phố đi bộ, hay là cùng đi ra đóăn các món quà vặt?
Cố Tiểu Ảnh ngạcnhiên: Anh bị cận thị à? Sao tôi không nhận ra nhỉ?
Bậc thầy mỹ thuật dấuhiệu: Không cận thị, nhưng đeo kính trông cho có học thức.
Cố Tiểu Ảnh cười lớn:So với tôi, anh đã đủ có học thức rồi… vậy tối nay nhé!
Bậc thầy mỹ thuật dấuhiệu: được, hết giờ làm việc tôi gọi điện cho cô.
Cố Tiểu Ảnh đánhnhanh hai chữ: OK
……
Hứa Tân đứng sau lưngCố Tiểu Ảnh theo dõi, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh ấy lại giúp cậu?”
“Vì thấy tôi xinh ấymà”, Cố Tiểu Ảnh không ngẩng đầu, vừa
đánh máy vừa trả lời, “Ai bảo tôi ai nhìncũng yêu, hoa nhìn hoa cũng
phải nở, xe thấy lốp xe phải nổ!”
“Theo mình”, Hứa Tânnghiêm mặt, nói một cách chắc chắn, “anh ta có ý với cậu?”
Cố Tiểu Ảnh quay đầulại, nhìn Hứa Tân, nghĩ ngợi, gật gật đầu: “Cũng có thể”.
Hứa Tân cười đầy thâmý: “Vậy cậu có đến chỗ hẹn nữa không? Hay cậu cũng có ý gì với người ta đây?”
Cố Tiểu Ảnh xua xuatay: “Không đời nào”.
Hứa Tân thắc mắc: “Tạisao chứ?”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Buổi tối, khi Quản Đồngcũng hỏi câu này, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy không thể nào cười nổi nữa - Quản Đồngkhông phải là Hứa Tân, không thể
đùa cợt được.
Anh đứng
ngay trước mặtcô, ánh mắt ấm áp nhưng cương quyết không ngần ngại hỏi
cô: “Tại sao em khôngthể làm bạn gái của tôi chứ?”
Chuyện này xảy ra quábất ngờ, Cố Tiểu Ảnh có phần lúng túng.
Cô bắt đầu nhớ lại,chuyện này bắt đầu như thế nào nhỉ?
Hình như vào buổi chiềutối, hai người gặp nhau ở phố đi bộ,
cùng đi ăn tối. Quản Đồng đưa cô qua rấtnhiều ngã rẽ mới tìm thấy cái
quán nhỏ tồi tàn này trong một con ngõ tồi tànnào đó trên phố đi bộ. Tên quán rất lạ: “Cá”. Quán bán cá kho dưa, cá hấp, lẩucá… Họ gọi món cá
kho dưa, một nồi to, chỉ có 28 đồng, rất phải chăng. Ăn xong,họ xoa bụng no nê và đi dạo trên phố đi bộ, nói với nhau những chuyện linhtinh, nói gì thì cô không nhớ nữa, vì cô vốn là một người rất hoạt náo, khôngbao
giờ để không khí lắ