
a nông nỗi này
hả? Giống hệt như một con trâu đực đến kì phát dục ấy…”
Thư ký bê một c nước lạnh và một cốc cà phê vào.
Tả Hồng nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn Diệp Trì, châm
chọc nói: “Tôi thấy cậu đúng là tự chuốc khổ vào thân, mấy ngày trước, cô nàng
ở hội quán đó chẳng phải rất vừa ý cậu hay sao? Thuần khiết lại gợi cảm, lại
còn là gái trinh, tôi thấy hơn vợ cậu nhiều…”
Diệp Trì trừng mắt, nghiêm nghị cảnh cáo: “Tả Hồng,
cậu mà còn ăn nói lung tung nữa là tôi trở mặt thật đấy. Vợ tôi sao có thể mang
ra so s
ánh với cô ta chứ!”
- Thôi được rồi, được rồi, chúng ta không so sánh,
không so sánh là được chứ gì? Vợ cậu là vàng ngọc, thịt vàng da ngọc, dát vàng
dát bạc, đã qua ba tháng rồi, thế nào? Vẫn không được động vào à? Phụ nữ từ lúc
mang thai đến lúc sinh con cần hơn một năm, tôi không tin cậu chịu được làm hòa
thượng hơn một năm. Thực ra đàn ông ấy mà, vui chơi qua đường nhiều rồi, cho dù
vợ cậu có biết thì đã làm sao? Lần trước hai người cũng ầm ĩ lên đấy thôi,
chẳng phải đâu vẫn vào đấy hay sao? Tôi thấy với tính cách của vợ cậu, cô ấy
chuyện gì chẳng thích làm căng với cậu. Cậu cứ nhu nhược thế không được, cậu
phải cứng rắn lên, xong chuyện rồi thì dỗ dành. Đàn bà mà, ai chẳng thế!”
Diệp Trì bật cười: “Thế cậu đã kiếm chác được gì từ
Quyên Tử chưa? Tôi không tin là cậu làm được đâu!”
Tả Hồng thừ người: “Cô ta là yêu nghiệt, vô tâm vô
tính, không phải là đàn bà, chẳng bằng một góc vợ cậu! Thôi bỏ đi, không nhắc
đến cô ta nữa. Tôi đến là để nói với cậu một tiếng, tối nay Đại Lưu đến, tôi đã
đặt chỗ ở hội quán nước nóng để chào mừng cậu ta rồi!”
- Đại Lưu? Chẳng phải cậu ta đang ở Nhị Bào hay sao?
Sao lại đến chỗ chúng ta thế?
Tả Hồng cười: “Cậu ta được ra rồi, lần này được chuyển
đến quân khu của chúng ta, là phó chủ nhiệm bộ chính trị, mặc dù cũng là dựa
vào vai vế của ông già, nhưng đúng là cũng có chút bản lĩnh. Cái thằng vô dụng
bị mấy anh em mình bắt nạt ngày nào, rời khỏi chúng ta một cái là rùng mình
biến thành rồng ngay được!”
Tả Hồng đứng dậy, nhìn Diệp Trì, không nhịn được lại
nói: “Diệp Trì, cậu hầu hạ vợ như hầu hạ ông bà cố tổ mà không thấy mất mặt à?”
- Cút đi! Ti thích thế, liên quan quái gì đến cậu!
Nói ra dạo này cuộc sống của Diệp Trì chẳng hiểu ra
làm sao, cứ thấy trong lòng nôn nao, không phải là anh mê tín, chỉ cảm thấy sắp
có chuyện gì đó xảy ra. Đối với anh mà nói, những chuyện anh để tâm nhất, khó
lường nhất cho đến thời điểm hiện tại đều là chuyện của vợ anh. Nói trắng ra là
cô đang nghĩ cái gì anh càng ngày càng không hiểu rõ. Ba tháng đầu mang bầu,
không được, chúng ta cố nhịn. Ba tháng sau, anh lén hỏi chú Phan, rõ ràng chú
Phan nói không thành vấn đề, nhưng anh năn nỉ “đòi yêu” mà cô vẫn cứ một mực từ
chối. Vợ anh cứ nói khó chịu, mệt mỏi.
Nhìn cái mặt tội nghiệp đó, Diệp Trì mặc dù vô cùng
khao khát nhưng cũng phải nguội ngay. Đây là vợ anh, người vất vả mang thai đứa
con của anh, bởi vì chút nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn mà nổi cáu thì
thật chẳng ra làm sao cả.
Nhưng dần dà anh phát hiện ra chuyện gì đó bất ổn.
“Đòi yêu” vợ anh khó chịu, thế thì hôn để giải tỏa cũng được chứ hả? Nào ngờ
ngay cả hôn cô cũng không thích. Hôn vào chỗ khác còn được, cứ hôn vào môi là
cô thấy buồn nôn, nhạy cảm hơn hẳn những chỗ khác.
Diệp Trì bứt rứt toàn thân mà không được giải tỏa, lúc
nào cũng cố nhịn. Nhưng vợ anh cứ nhất khoát không cho anh động vào.
Giờ thì hay rồi, mấy hôm nữa là anh phải ra nước ngoài
công tác, đi liền cả nửa tháng trời. Vốn định mang cả vợ đi cùng, nhưng Diệp
tướng quân không biết nghe ai thông báo, gọi ngay điện thoại đến bảo anh nên đi
một mình, nói rằng vợ anh vác cái bụng bầu lên máy bay e không an toàn.
Bây giờ chỉ có đứa bé trong bụng vợ anh là quý báu,
anh chẳng còn chỗ đứng nữa rồi. Hơn nữa chú Phan còn lén nói với Diệp tướng
quân, bảo rằng đứa bé trong bụng Thời Tiêu chắc tám, chín phần là “thằng cu”
khiến cho nhà họ Diệp vui mừng khôn xiết. Vì vậy mà Thời Tiêu bây giờ trở thành
“bà cô tổ” trong nhà họ Diệp, còn anh chẳng là cái thá gì.
Nghĩ đến những chuyện này mà Diệp Trì lại thấy chán
nản. Biết sớm như vậy có khi tối đó anh nên “hoàn tục”, ít nhất cũng hạ bớt
“hỏa” rồi tính tiếp.
Đừng nói cô ả hôm ấy xinh đẹp, quan trọng hơn là ở cô
ta có chút bóng dáng của vợ anh. Lúc ấy suýt chút nữa thì anh đã làm thật,
nhưng đến phút chót, “ngọn lửa” bốc lên đầu Diệp Trì, ánh mắt trong v của vợ anh
thoáng hiện lên trong đầu, chẳng hiểu ma sai quỷ khiến thế nào mà khoảnh khắc
ấy, anh thấy xụi lơ… “thằng nhỏ” bị bứt rứt lâu ngày của anh cũng mất hứng ngay
tức khắc.
“Giữ mình”, Diệp Trì không ngờ có ngày mình phải làm
điều đó, thật là nực cười! Bọn Tả Hồng vì chuyện này mà không ít lần cười nhạo
anh. Điều nực cười nhất đó là, mặc dù vậy, trong lòng anh vẫn áy này mất mấy
ngày liền, có tật giật mình, mấy ngày liền anh chẳng dám nhìn thẳng vào mắt vợ,
chỉ bị sợ vợ phát hiện ra manh mối gì.
Kể từ đó về sau, không biết có phải do Diệp Trì bị ảo
giác không mà cứ thấy vợ anh có vẻ là lạ, nhưng