
ười rót cho
cô một cốc nước ấm.
- Uống cái này đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm!
Thời Tiêu đón lấy, uống từng ngụm, dòng nước ấm chảy
vào cổ họng, xoa dịu trái tim đang thổn thức của cô. Uống xong cô liền đặt cốc
xuống bệ bếp, ngẩng đầu lên mới thấy Diệp Trì đang nhìn mình chằm chằm, cô chợt
thấy hoang mang, cố gắng định thần lại liền nghe thấy anh nói: “Em với Hứa Minh
Chương rất thân thiết, thân thiết đến mức nào? Hắn ta với Lục Nghiêm là bạn từ
nhỏ, hôm đó theo anh thấy, quan hệ của em với Lục Nghiêm tương đối tốt. Tiêu
Tiêu, anh rất tò mò với chuyện thời đại học của em!”
- Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ em phải báo cáo chi
tiết từng li từng tí về cuộc sống hồi đại học với anh sao? Cho dù có là bố mẹ
em cũng không có cái đặc quyền ấy chứ đùng nói là anh!
Thời Tiêu tức tối nói liền một hơi rồi vòng qua người
anh đi ra ngoài, nhưng bị Diệp Trì kéo giật lại. Cô vùng vẫy nhưng cánh tay anh
cứng như thép nguội, dứt khoát không chịu buông ra. Anh giữ chặt cô lại, trong
vòng tay mình, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô: “Anh quên mất Tiêu Tiêu của
anh là một con mèo, không chỉ thích xù lông mà còn biết giương móng vuốt. Giờ
anh có thể nói cho em biết. Tiêu Tiêu, chỉ cần anh muốn biết, anh sẽ biết. Bố
mẹ em không có đặc quyền ấy, nhưng Diệp Trì này thì có, em hiểu chứ?”
- Này này, hai người thật quá quắt, cả đám bọn tôi ở
ngoài này đợi dài cổ, thế mà hai người lại ở đây ôm ấp nhau à!
Hồ Quân không hề né tránh mà cứ trừng mắt nhìn họ với
vẻ thích thú.
Thời Tiêu đẩy Diệp Trì ra, cúi gằm mặt, hồi lâu mới
nói: “Em hơi khó chịu, em không ra ngoài đâu!”
Diệp Trì không buồn đoái hoài, kéo tay cô đi, nói với
Hồ Quân: “Các cậu cứ qua chỗ Cẩm Thành trước đi, lát nữa tôi qua!”
Nói rồi anh kéo Thời Tiêu lên gác, đóng cửa lại rồi
mới thả tay cô ra. Cô vô thức lùi lại sau, cảnh giác nhìn anh. Diệp Trì nhìn cô
chằm chằm rồi mới thở dài, dịu giọng dỗ dành cô: “Ngoan, thay quần áo đi, ra
ngoài với anh. Chỗ Cẩm Thành rộng lắm, nếu em buồn ngủ, qua đó cũng có chỗ ngủ
mà. Tối nay còn có chương trình, em không thể không đi! Ngoan, bà xã, phải giữ
chút thể diện cho anh chứ!”
Nói rồi anh mở tủ quần áo ra, tìm một cái mũ len đỏ
phù hợp với bộ đồ Thời Tiêu đang mặc, không để cô kịp phản đối mà đội luôn lên
đầu cô, sau đó lại lấy thêm một cái áo khoác lông cừu màu trắng, khoác vào cánh
tay và kéo cô xuống
Thời Tiêu bó tay với Diệp Trì, con người này, chỉ cần
anh ta muốn thì người khác đừng mong phản đối. Mềm nắn rắn buông, ngang ngược
vô cùng, giống hệt như quân phát xít ngày xưa.
Thời Tiêu bị Diệp Trì kéo ra khỏi cửa, lái xe ra khỏi
nhà. Cô chẳng buồn đoái hoài đến anh, ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.
Mùng một tết, trên đường rất ít xe cộ. Con đường
thường ngày vẫn đông nghẹt giờ bỗng thông thoáng hẳn ra.
Thời Tiêu không khỏi cảm thấy thấp thỏm, bất an. Nói
thật lòng đến bây giờ cô vẫn không thích tụ tập với đám bạn của Diệp Trì cho
lắm, chẳng có chung đề tài nói chuyện, hơn nữa hôm nay còn có Hứa Minh Chương.
Hứa Minh Chương, vào đúng lúc bản thân cô đã quyết
định sẽ quên con người này thì anh ta lại chẳng do dự lao vào cuộc sống của cô,
anh ta muốn thế nào? Cô không thể nào biết được.
Có đôi lúc cô nghĩ, sở dĩ hai người không thể quên
được nhau là bởi vì họ chia tay nhau đúng vào lúc tình cảm nồng nàn, sâu đậm
nhất. Lúc ấy ngây thơ biết bao, trong cuộc sống, ngoài tình yêu ra vẫn chỉ có
tình yêu. Lúc ấy Thời Tiêu cũng nghĩ sẽ nói thật với Hứa Minh Chương, nhưng mẹ
anh, một người phụ nữ thông minh và sắc bén đã không cho cô cơ hội ấy.
Bà ta rất hiểu con trai mình, vì vậy Thời Tiêu không
thể không ôm đồm hết vào mình. Cô vốn dĩ không phải là thánh mẫu, nhưng vì bố
mẹ mình, cô còn có thể làm khác sao? Cho đến tận lúc này, cảnh tượng người mẹ
lúc nào cũng vui vẻ của cô đã mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày vẫn còn hiện rõ như
in trong đầu cô, khiến cô vô cùng áy náy.
Cho dù có quay trở lại, Thời Tiêu vẫn chỉ có thể lựa
chọn như vậy, đấy chính là hiện thực.
Điều hòa trong xe bật hơi cao, Diệp Trì nới lỏng ca
vát, ngoảnh đầu liếc Thời Tiêu, thấy cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ thất thần.
Nhiệt độ trong và ngoài xe chênh lệch khá lớn, trên cửa kính bị phủ bởi một lớp
hơi nước dày đặc, ngón tay thon dài, trắng muốt của Thời Tiêu đang vẽ lung tung
trên mặt kính
Diệp Trì có cảm giác Thời Tiêu đang âm thầm lặng lẽ
chống đối anh. Anh khẽ nhoẻn miệng cười, biết cô có hơi sợ anh, nhưng như thế
cũng tốt,
nhìn bề ngoài trông cô có vẻ rất nhu mì, ngoan ngoãn,
nhưng bên trong lại vô cùng bướng bỉnh. Nếu cô chẳng biết sợ cái gì, thật không
biết sẽ phải làm sao nữa. Nhưng đối với cô nàng bướng bỉnh này phải biết mềm
nắn rắn buông. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt cô, lúc ấy cô đi xem mắt
một gã đàn ông khác, phản ứng cuối cùng của Thời Tiêu là dùng cái miệng độc địa
của mình để làm cho người ta tức chết.
Cứ nghe những gì cô vừa nói mà xem: bố mẹ tôi còn
chẳng quản lý được nữa là anh? Nói thực lòng, Diệp Trì là ai chứ? Dám nói những
lời như thế với anh? Ngay cả lần anh một mự